
mong em
hãy bảo trọng”.
Ánh mắt Hạ Tịnh Nghi liếc qua người Thượng Tu Văn rồi
dừng lại ở phía Cam Lộ đang ngồi trên ghế sofa đằng xa, cô không nói gì, quay
đầu bước nhanh ra ngoài.
Thượng Tu Văn im lặng một lát đưa hợp đồng cho Điền
Quân Bồi đọc “Hiện chi có mỗi dự án quặng sắt là dự án mà Ức Hâm đã hoàn thành
ở thành phố này, trong bối cảnh thất bại trong chuyện sáp nhập xưởng luyện kim
và không thể thu mua Húc Thăng như hiện nay, có thể nói dự án đầu tư này sẽ
không thấy được hiệu quả trong một thời gian khá dài. Lúc đầu tôi ngại Ức Hâm
sẽ tạm thời dừng khai thác quặng sắt, ảnh hưởng trực tiếp đến khâu cung cáp
nguyên vật liệu cho Húc Thăng, bây giờ coi như có thể yên tâm rồi”.
Điền Quần Bồi lật ra xem, các điều khoản không có vấn
đề gì, anh gật đầu: “Đúng là đền ơn đáp nghĩa, nếu bản ghi âm này bị công bố
chắc chắn sẽ ảnh hưởng nhiều đến Ức Hầm hơn”.
“Mặc dù nói như vậy nhưng tôi không có ý định lấy lòng
Ức Hâm, tôi đua ra sự lựa chọn đó sau khi đã cân nhắc cái được và cái mất”.
Thượng Tu Văn nói tiếp, 'Tôi không thể không thừa nhận, Trần Hoa là một người
sống có nhân có nghĩa, làm việc rất có khí phách, Húc Thăng rất cần bản hợp
đồng này. Lộ Lộ, Quân Bồi, để tôi đưa hai người xuống”.
Điền Quân Bồi nhìn thấy nét mặt Cam Lộ dường như có gì
đó không vui “Hai người đợi ở cổng công ty nhé, tôi ra bãi đỗ xe lấy xe”.
Anh cố tình tạo cho hai vợ chồng họ một chút thời
gian, đợi một lát mới lái xe ra cổng, ra đến nơi thì thấy Thượng Tu Văn đang ôm
eo Cam Lộ và nói gì đó với cô, sau đó đưa cô lên xe, mở cửa bên ghế phụ cho cô,
cúi người chào tạm biệt hai người.
Điền Quân Bồi lái xe ra, phát hiện thấy Cam Lộ nhìn
chăm chú về phía trước, nét mặt rất khó tả.
“Em đừng nghĩ đến Hạ Tịnh Nghi nữa, Lộ Lộ, thái độ của
Thượng Tu Văn đã rất rõ ràng, hiện tại cô ấy không còn liên quan gì đến cuộc
sống của vợ chồng em nữa”.
Cam Lộ hơi sững người, sau đó liền cười buồn, “Em tát
Thượng Tu Văn một cái, chắc là đã trở thành bà Hoạn Thư bụng dạ hẹp hòi trong
mắt các anh từ lâu rồi”.
“Bậy nào, em hỏi Dĩ An thì biết, anh luôn cho rằng, em
hoàn toàn có lý do để giận Tu Văn”.
“Cảm ơn anh, Quân Bồi. Em đã giận, nhưng mọi chuyện
cũng đã qua rồi. Vừa nãy em không vui là vì cảm thấy hiện tại Tu Văn để ý quá
nhiều đến thái độ của em, không chịu cho em bất cứ sự hiểu lầm nào. Thực ra, em
dã hoàn toàn tín tưởng vào anh ấy, không cần phải đứng bên để chứng kiến chuyện
gì. Nhìn thấy Hạ Tinh Nghi như vậy, em cảm thấy tiếc cho cô ấy”.
Điền Quân Bồi không ngờ cô lại nói ra như vậy, “Anh
tưởng là em sẽ câm ghét cô ta chứ”.
“Không phải em cố tình tỏ ra thanh cao đâu. Đương
nhiên là em ghét cô ta, nhưng ghét một người không có nghĩa rằng nhìn thấy
nguời ta gặp xui xẻo là mình mừng”.
“Sự việc ra nông nỗi này, suýt nữa thì không thể cứu
vãn. Tu Văn không công khai bản ghi âm, mặc dù là xuất phát từ cục diện chung,
nhưng cũng là do không muốn để cô ta phải vào tù, đối với Hạ Tinh Nghi, kết quả
này đã là quá tốt rồi”.
Cam Lộ lắc đầu, “Thôi, đừng nói về cô ta nữa, hy vọng
sau này cô ta sẽ tự biết bảo trọng”.
Lúc này Điền Quân Bồi vừa lái xe ra khỏi trạm thu phí
nằm ở ngoại ô, chiếc Maserati màu đỏ phía sau vượt lên trước xe họ bằng một tốc
độ nguy hiểm, hai người vội đưa mắt nhìn theo, chỉ trong tích tắc, chiếc xe bắt
mắt đó đã biến mất khỏi tầm nhìn của họ.
“Vừa bảo không nhắc đến cô ta, với tốc độ này'', Cam
Lộ thở dài, “e rằng cô ta sẽ không chỉ được nhận một tờ hóa đơn phạt lái xe
vượt quá tốc độ đâu”.
“Đó là sự lựa chọn của cô ta, em không cần phải lo cho
cô ta”.
“Có thể anh sẽ cảm thấy suy nghĩ của em thật ngây thơ.
Thực ra em cũng không hiền lành lắm đâu, không quan tâm đến việc sau này cô ta
sẽ thế nào. Nhưng em biết, gần như không thể coi người mình đã từng yêu là
người qua đường xa lạ. Nếu cô ta có mệnh hệ nào, sau khi biết chuyện, chắc Tu
Văn sẽ thấy buồn. Từ trước đến nay anh ấy là người rất kín đáo, bây giờ lại
phải gánh trên vai một gánh nặng như vậy, lại còn phải quan tâm đến cảm nhận và
suy nghĩ của em, không thể hiện ra bên ngoài. Haizz, em cảm thấy buồn thay cho
anh ấy”.
Điền Quân Bồi ỉm lặng một hồi lâu không nói gì, Cam Lộ
cười giễu mình: “Chắc là người chưa kết hôn sẽ rất khó hiểu được suy nghĩ này
của em, có phải anh thấy em ủy mị quá không?”
“Không, Lộ Lộ. Em không tin thì tùy em, anh rất ngưỡng
mộ sự tin tưởng lẫn nhau của vợ chồng em hiện nay, nghĩ cho đối phương nhiều
hơn nghĩ cho mình. Điều mà Tu Văn quan tâm nhất cũng là suy nghĩ của em”.
Cam Lộ cười nói: “Cần gì phải ngưỡng mộ người khác, Dĩ
An nói bạn của anh cũng rất điềm đạm, rất quan tâm đến anh, sau khỉ gặp anh ấy
khen không ngớt lời”.
Hai ngày hôm nay Điền Quân Bồi đã cố gắng không nghĩ
đến Nhâm Nhiễm, không ngờ lúc này đây Cam Lộ lại nhắc đến, lồng ngực anh như
nghẹn lại, anh cố gắng hít một hơi mới nở được nụ cười gượng gạo: “E rằng anh
và cô ấy đã chìa tay nhau rồi”.
“Hả, em xin lỗi, anh Quân Bồi, anh xem, bây giờ em còn
mắc phải tật nói nhiều của các bà đã có chồng, thật sự không nên t