Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thời Gian Trôi Mãi

Thời Gian Trôi Mãi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323355

Bình chọn: 7.5.00/10/335 lượt.

chật vật, nhưng thực sự không tìm được từ ngữ nào để giải thích,

cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Ba, bọn con chia tay nhau rồi”.

Ổng Nhâm Thế Yến im lặng hồi lâu, Nhâm Nhiễm phát hiện

ra sắc mặt ba trắng bệch, tay hơi run run, cô sợ quá liền hỏi: “Ba, ba làm sao

vậy?”

“Không sao”. Ông Nhâm Thế Yến miễn cưỡng thốt ra hai

chữ.

“Ba đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, ba, yêu nhau chia tay là

chuyện rất bình thường”.

“Ba biết, thôi ta đi thôi”.

Sau khi về đến nhà, Nhâm Nhiễm tiếp tục ngồi vào bàn

dịch sách, chỉ ăn qua loa ít thức ăn tiện đường mua về. Mãi cho đến khi mắt cay

xè, cổ mỏi nhừ, cô nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ. Đêm hôm qua ở trên tàu ngủ không

ngon, đóng laptop lại, cô định lên giường nằm một lát rồi dậy làm tiếp.

Đệm giường mềm mại dễ chịu, cô đã mệt mỏi rã rời,

nhưng vẫn không tài nào chợp được mắt.

Cô nhớ lại, phát hiện thấy từ năm 16 tuổi cô bỏ nhà

đi, đến năm 19 tuổi cô từ Song Bình - Bắc Hải quay về, cô sống một mình trong

ngôi nhà này mấy tháng, tiếp sau đó, năm 22 tuổi từ Australia về, cô chi ở nhà

mấy đêm. Những tháng ngày khác, cô đều sống ở những nơi không có cảm giác gì là

nhà.

Ba cô ở khu nhà dành cho giáo viên ở thành phố Hán

Giang, ký túc xá sinh viên của trường đại học luật tài chính kinh tế; nhà khách

tồi tàn ở Thành Trung Thôn - Thâm Quyến, căn hộ sang trọng bên bờ sông Châu

Giang ở Quảng Châu, ngôi nhà nhỏ thấp lè tè được đắp bằng nham thạch núi lửa

trên hôn đảo nhỏ Song Bình nằm sâu trong vịnh Bắc Bộ, ngôi nhà House xỉnh đẹp ở

Melbourne - đó cũng là nơi Kỳ Gia Tuấn phải bỏ mạng, ký ức của cô lập tức đứt

đoạn.

Dĩ nhiên, nếu tiếp tục tính, cũng chỉ là từ Bắc Kinh

đến Hồng Kông, từ căn hộ đi thuê này đến căn hộ đi thuê khác mà thôi.

Cô biết về đến thành phố Z cũng đồng nghĩa với việc

phải đối mặt với vô vàn ký ức, cô trốn đi lâu như vậy, sau khi quay về, định để

công việc chiếm chỗ mọi suy nghĩ trong đầu, cuối cùng vẫn phải để nỗi buồn gặm

nhấm trong lòng giữa đêm khuya thanh vắng như thế này.

Nghĩ đến lời đề nghị của ba, cô cười đau khổ trong

bóng tối, cô nghĩ, cô vẫn không thể nào về sống trong ngôi nhà này với tâm

trạng thanh thản, có lẽ vẫn phải đi xa một chút, nỗi nhớ sẽ không còn nặng nề

như thế này nữa, nỗi đau khổ cũng sẽ không chất chứa như thế này nữa.

Không biết trằn trọc mất bao lâu, Nhâm Nhiễm mơ màng

ngủ thiếp đi, dường như lại mơ giấc mơ mà cô đã từng gặp, mẹ cô dậy sớm, náu

bữa sáng, đun cà phê trong bếp, ấm cà phê sôi sùng sục, mẹ cô không ngoảnh đầu

lại nói: “Tiểu Nhiễm, lại đi chân đất xuống à?”

Hồi đó cô không thể hiểu, tại sao tai mẹ lại thính như

vậy, nghe được tiếng cô đi chân đất xuống dưới, biết được ba đang nhẹ nhàng lên

gác...

Nhâm Nhiễm chợt mở mắt ra, nghe thấy hình như bên

ngoài có tiếng động gì đó.

Cô hết hẳn buồn ngủ, dỏng tai lắng nghe với vẻ căng

thẳng, nhưng lại không nghe thấy được gì nữa. Lúc này ngoài trời vẫn tối om,

trong phòng tĩnh lặng như tờ, bốn bề xung quanh thanh vắng đến nỗi chỉ thỉnh

thoảng nghe thấy có tiếng xe cộ trên đường chạy qua chạy lại ở đằng xa, cô nghĩ

chắc mình gặp ác mộng, nghĩ như vậy, cơ thể căng cứng của cô đã được thả lỏng

hơn. Nhưng đúng lúc này đây, một tiếng động nhẹ vọng lại, cô vội ngồi bật dậy.

Cô xác định đây không phải là ảo giác, tiếng động phát

ra từ phòng cũ của ba mẹ cô, căn phòng đó chỉ cách phòng cô một bức tường,

dường như có người đẩy cừa sổ phòng đó ra.

Cô xuống giường, không kịp tìm dép mà đi chân đất ra

khỏi phòng ngủ của mình, chỉ thấy cửa phòng ngủ của ba mẹ đang mở, bên trong có

ánh đèn hắt ra.

Cô bước đến, cửa sổ phòng ngủ đang mở, gió đêm thổi

vào khiến rèm cửa bay phất phơ, một người đàn bà đang đứng bên cửa sổ và nhìn

ra ngoài.

Lòng bàn tay Nhâm Nhiễm đã ướt sũng mồ hôi từ lâu, cô

không biết là mình đang giận dữ hay sợ hãi: “Luật sư Quý, cô làm gì ở đây vậy?

Cô đã vào nhà bằng cách nào?”

Quỷ Phương Bình ngoảnh đầu lại, lạnh lùng nhìn cô:

“Đây là nhà của chồng tôi, với tư cách là người vợ, tôi đến không phải là điều

bình thường hay sao?*

Lần trước Nhâm Nhiễm nhìn thấy Quỷ Phương Bình là năm

cô 18 tuổi, thoáng một cái mà 9 năm đã trôi qua, Quý Phương Bình trong bộ váy

bó, dáng người vẫn rất gọn gàng, dường như không có gì thay đổi, chỉ có điều

đôi mắt bồ câu một thời tinh nhanh và điệu đà đó đã hơi sụp xuống, ít nhiều

cũng đã lộ ra nét già nua. Cách vặn hỏi rất hùng hồn này của cô ta khiến Nhâm

Nhiễm có cảm giác khóc dở mếu dở.

“Chắc là ba tôi sẽ không cho cô chìa khóa đâu, cô đến

đây mà không nói trước gì với ai như thế này là không bình thường, đề nghị cô

để chìa khóa lại và về đi”.

Quý Phương Bình không hề nhúc nhích: “Cô cũng có vẻ

điềm đạm hơn trước đây nhỉ, nhưng không dám nói hôm nay ngôi nhà này đã được ba

cô đi công chứng và tặng cho cô, vì thế có thể ngang nhiên đuổi tôi đi”.

“Tôi không có gì để nói với cô cả, mời cô rời khỏi đây

ngay”.

“Tối nay ba cô đòi ly hôn với tôi, tôi vừa cãi nhau

với ông ấy một trận xong”.

“Đó là chuyện của hai người, tôi không muốn biết”.

“Đây không phải là kết quả mà cô muốn nhìn thấy đó

sa