
hâm Nhiễm không hiểu tại sao chị ta lại để ý đến
mình, "Chị Lữ làm tình nguyện viên từ lâu rồi à?"
"Ừ, ngay từ khi tổ chức thành lập chị đã tham gia
rồi, nhưng hai năm gần đây bận rộn quá, thường xuyên phải đi công tác nên thời
gian phục vụ cũng rất hạn chế".
"Chị Lữ cứ ngồi đi nhé, em đi sắp xếp vị trí cho
đám đạo cụ đã".
"Để chị giúp em".
Nhâm Nhiễm không biết từ chối thế nào, đành phải lấy
ra bản đánh dấu thứ tự đã sắp xếp từ trước để đối chiếu. Lữ Duy Vi đứng bên
giúp một tay, chẳng mấy chốc hai người đã xếp xong.
Lúc này đây cơm hộp đặt cho nhân viên và diễn viên đã
được mang đến, Lữ Duy Vi lấy ra hai hộp, "Tranh thủ ăn đi Nhâm Nhiễm, chị
phải tiếp khách ngay bây giờ, em cũng phải lo việc nữa đấy".
"Cảm ơn chị".
Hai người ngồi ở một góc sau sân khấu, mặc dù Lữ Duy
Vi ăn mặc trang điểm rất chỉn chu, nhưng ăn cơm hộp rất ngon lành, không hề tỏ
vẻ gì là ngại ngùng cả, rồi chị còn nói: "Cơm hộp ở đây ngon hơn cơm hộp ở
gần cơ quan chị. Ấy, sao em ăn chậm như vậy, không thấy ngon à? Em đã gầy quá
rồi, đừng giảm béo nữa".
Do phải uống thuốc chống trầm cảm nên hơn sáu tháng
qua, Nhâm Nhiễm ăn rất kém và cũng bị gầy đi nhiều, gần đây được bác sĩ cho
phép đã giảm bớt liều thuốc, cô mới bắt đầu ăn được hơn một chút, nhưng cô
không định giải thích, chỉ cười: "Từ trước đến nay em ăn cơm rất
chậm".
"Chị thì ăn rất khỏe, ăn vừa nhanh vừa nhiều,
trước đây hồi học đại học còn ăn kinh khủng hơn, đã từng ăn thử một bữa hai
suất cơm hộp, Gia Thông cười trêu chị là heo, nói chị có thể tham gia thi ăn
khỏe được".
Đột nhiên Lữ Duy Vi lại nhắc đến tên trước kia của
Trần Hoa, Nhâm Nhiễm không tỏ vẻ gì, vẫn mỉm cười: "Ăn nhiều mà không béo
là điều tuyệt nhất rồi, sẽ có bao người phải ngưỡng mộ chị đấy".
Lữ Duy Vi đã ăn xong suất cơm của mình, nhưng chị
không đi mà ngồi ở bên cạnh lấy điện thoại ra gọi điện, liên lạc với từng khách
mời quan trọng, chốt lại một lần nữa thời gian. Đồng thời tranh thủ thời gian
nói chuyện với Nhâm Nhiễm: "Thật tồi tệ, chị không thể quen với chuyện cứ
check đi check lại như thế này".
Nhâm Nhiễm chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy chị gọi
cho một số khác, nói: "Không, Gia Thông, bảo anh Bang mang séc đến thì đơn
giản quá. Chỉ khi đích thân đến tham gia hoạt động từ thiện thì mới có ý
nghĩa". Không biết đầu bên kia nói gì, chị cười với vẻ hài lòng: "Ừ,
đã chốt rồi đó nhé, không được đến muộn quá đâu đấy".
Chị bỏ máy xuống, thở dài, "Đây có được coi là
một sự lòe bịp đạo đức không nhỉ?"
Nhâm Nhiễm không hiểu ý Lữ Duy Vi lắm nên nhìn chị
bằng ánh mắt thắc mắc.
"Ý chị muốn nói là, chị dựa vào mối quan hệ cũ
bắt người ta phải có mặt tại buổi biểu diễn như thế này có vẻ như bắt ép người
ta phải làm việc thiện vậy". Lữ Duy Vi nhún vai, "Dù gì thì mỗi người
đều có cách thể hiện lòng tốt riêng của mình".
Nhâm Nhiễm thành thật trả lời: "Nếu những người
đó chấp nhận sự thuyết phục của chị và đến tham gia thì cũng coi như là đồng
thuận với cách biểu đạt này, không nghiêm trọng đến mức là lòe bịp đâu".
Hơn nữa, người như Trần Hoa, làm sao có thể chấp nhận
cái gọi là lòe bịp đạo đức được? Ý nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu đã khiến cô
giật nảy mình, cô vội cúi đầu xuống và một miếng cơm.
"Em nói cũng đúng". Lữ Duy Vi cười lấy gương
ra ngắm mình trong gương, dùng giấy thấm dầu ra thấm mặt, sau đó lại lấy son ra
bôi lại, "Tự nhiên chị lại thấy màu của thỏi son này không hợp với bộ váy
của chị lắm, em thấy thế nào?"
Nhâm Nhiễm đang phải nuốt miếng cơm trong miệng, ngắm
Lữ Duy Vi một lượt từ đầu đến chân, "Em thấy không đến nỗi, chắc là do ánh
đèn ở đây thôi. Chị thử sang phòng trang điểm xem sao".
Lữ Duy Vi cười lắc đầu, đứng dậy, "Đến khi học
xong tiến sĩ, chị mới bắt đầu học những kỹ năng sơ đẳng về trang điểm, phối hợp
với quần áo, luôn cảm thấy môn học này phức tạp, khó thực hiện hơn nhiều so với
các quy tắc mậu dịch quốc tế. Em cứ ăn đi nhé, chị phải ra ngoài một lát".
Nhâm Nhiễm đã muốn bỏ dở từ lâu rồi, mắt dõi theo Lữ
Duy Vi đi ra, buông đũa xuống, thu hộp cơm lại và vứt vào túi rác rồi theo các
nhân viên khác bắt tay vào chuẩn bị cho buổi biểu diễn.
Mãi cho đến khi buổi biểu diễn chính thức được bắt
đầu, cô mới thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày liền vất vả, thể lực của cô không đủ
nên cũng cảm thấy khó chịu, cô đưa tiền cho một tình nguyện viên quen với mình
nhờ chị quyên góp giúp rồi xin về trước.
Xe của cô đỗ ở đằng trước nên cô đi men theo con đường
hẹp ra phía ngoài, chỉ cần xuyên qua cửa phòng nghỉ của các vị khách quý là có
thể đến được sảnh lớn phía trước, nhưng cô lại gặp ngay Lữ Duy Vi đang đứng ở
đó, người đàn ông đứng đối diện với Lữ Duy Vi mặc áo sơ mi trắng, quần âu màu
tối, thân hình cao lớn và quen thuộc, chính là Trần Hoa.
Ánh mắt Lữ Duy Vi liếc về phía cô, cô đã kịp quay
người bước nhanh ra phía cửa bên trước khi đối phương lên tiếng, sau đó đi một
vòng thì đến bãi đỗ xe trước mặt, tối hôm nay những câu nói của Lữ Duy Vi đều
ám chỉ điều gì đó, nhưng cô thực sự không muốn thăm dò dụng ý của chị ấy, càng
không muốn chạ