
bằng “giây”.
Bởi vì hai người quá bận rộn. Lâm Thiển đỡ hơn một chút, cô đứng đầu một
nhóm nhỏ, có thể tự sắp xếp thời gian. Hơn nữa, cô là người chú trọng
kết hợp làm việc và nghỉ ngơi. Tuy nhiều khi khó tránh khỏi bận đến mười một, mười hai giờ đêm nhưng mỗi tuần đều cố gắng cho các nhân viên nghỉ nửa ngày đến một ngày.
Nhóm dự án của Lâm Thiển cũng thể hiện
phong cách cá nhân cô: cần cù, hiệu quả cao, linh hoạt, đầy sức sống và
khả năng sáng tạo dồi dào. Như cô từng nói: “Nhóm marketing chúng tôi,
có thể làm thêm, có thể thông đêm, liên tục chiến đấu suốt ba trăm sáu
mươi lăm ngày vẫn vui vẻ như thường. Nhưng chúng tôi không cần làm vậy,
bởi chúng tôi đã sớm dùng linh cảm và trí tuệ giải quyết bài toán khó
rồi.
Câu này khiến những nhóm khác nghiến răng nghiến lợi. Bởi vì tính chất công việc khác nhau nên các nhóm kỹ thuật, sản xuất, thiết
kế… phải không ngừng thủ đi thử lại mới có thể tìm ra phương án cuối
cùng. Lâm Thiển nói câu này, chẳng phải chọc tức mọi người hay sao?
Thế là nửa đêm kết thúc công việc, Lâm Thiển và các thành viên trong nhóm
thường bị các nhóm khác đòi dẫn đi ăn khuya cho hả giận.
Lâm
Thiển vui vẻ mời mọi người, cũng là mong Lệ Trí Thành có thể xuất hiện.
Tuy không ở riêng bên nhau nhưng chỉ cần gặp anh, dù giữa chốn đông
người, cô cũng cảm thấy ngọt ngào.
Đáng tiếc Lệ Trí Thành không bao giờ tham gia hoạt động kiểu này, bởi vì anh không có thời gian.
Rốt cuộc anh bận đến mức nào? Là người chỉ huy toàn cục, thời gian của anh thuộc về tất cả mọi người.
Trước đây, Lệ Trí Thành sống ở ngôi biệt thự, vốn là tài sản của bố anh cách
Ái Đạt mười phút lái xe. Sau hôm từ Đài Loan trở về, việc thiết kế và
sản xuất túi xách Aito bước vào giai đoạn thực chất. Vì vậy anh chuyển
vào ký túc của công ty, đồng thời đưa ra quy định: người đứng đầu của
mỗi nhóm đều có thể tìm anh báo cáo công việc bất cứ lúc nào. Đây chính
là “làm gương cho binh sĩ, xung phong đi đầu.”
Lâm Thiển nghe
Tưởng Viên nói, có mấy tối, anh nằm chợp mắt ở sofa trong phòng làm
việc, trời vừa hửng sáng lại đi phân xưởng theo dõi tình hình.
Còn thời gian riêng của cô và Lệ Trí Thành chỉ hạn chế ở mức, thỉnh thoảng
đi văn phòng báo cáo, anh tranh thủ ôm hôn cô; hoặc Lâm Thiển nửa đêm
tan ca, anh vừa vặn có chút thời gian nên tiễn cô về nhà. Sau đó anh lại quay về văn phòng, tiếp tục bận rộn.
Lâm Thiển cảm thấy như vậy
là không đủ. Lúc tình cảm nồng nàn, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh, không
muốn xa anh dù chỉ một giây một phút.
Nhưng trong khi tình cảm
của cô dâng tràn, khó kiềm chế, biểu hiện của Lệ Trí Thành bình thản hơn nhiều. Anh sắp xếp thời gian kín mít, thỉnh thoảng cùng cô thân mật rồi lại vội vàng bỏ đi, nhanh chóng dành mọi sự chú ý của mình vào sự
nghiệp.
Lâm Thiển cảm thấy, bản thân không thể nắm bắt Lệ Trí Thành. Điều này khiến cô hơi hụt hẫng.
Tất nhiên, cô chôn sâu cảm giác này ở trong lòng, bởi cô biết ở thời điểm
này, lý trí quan trọng hơn tình cảm, anh làm vậy là đúng. Nhưng là một
người phụ nữ, Lâm Thiển vẫn không tránh khỏi hụt hẫng.
***
Lại đến cuối tuần. Nhóm của Lâm Thiển được nghỉ một ngày. Mọi người vui vẻ như đón Tết, rời khỏi văn phòng từ sớm.
Lâm Thiển phải báo cáo kết quả công việc nên ở lại công ty. Khi cô bận xong, trời đã nhá nhem tối.
Lâm Thiển giải quyết nhanh gọn bữa tối, ngồi ở bàn làm việc, ngắm căn phòng mà Lệ Trí Thành chuẩn bị cho cô, trong lòng rất thanh thản.
Nghe nói chiều nay, sản phẩm mẫu Aito đã hoàn thành. Những yếu tố cơ bản như mẫu mã, tính năng, giá cả đều phù hợp với yêu cầu của Lệ Trí Thành. Tuy chưa nhìn thấy nhưng Lâm Thiển biết, chắc chắn đây là một bước tiến
lớn. Chỉ cần chỉnh sửa tối ưu hóa, không bao lâu nữa, Aito có thể chính
thức sản xuất hàng loạt.
Anh sẽ rất vui, đúng không?
Lâm Thiển đang chìm trong suy tư, điện thoại bàn chợt đổ chuông.
Là Tưởng Viên gọi tới: “Giám đốc Lâm, cô vẫn còn ở văn phòng à. May quá,
Lệ tổng đang hỏi thành quả mới nhất của các nhóm, cô có tiện qua bên này không?”
Tiện, đương nhiên là tiện rồi.
Sau khi cúp điện
thoại, Lâm Thiển lập tức đi tới tập đoàn. Tuy chỉ bàn công việc nhưng
cũng coi như cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, Lâm Thiển nhẩm tính, cô đã bốn ngày
không tiếp xúc với bạn trai mình ở cự ly gần.
Người ở khu văn
phòng tầng trên ra về gần hết. Lúc Lâm Thiển đến nơi, Tưởng Viên đang
mặc áo khoác. Nhìn thấy cô, anh ta mỉm cười: “Giám đốc Lâm, tối nay tôi
có chút việc. Tôi đã nói với Lệ tổng rồi, nếu Lệ tổng cần gì, cô hãy xử
lý giúp tôi.”
Lâm Thiển: “Được thôi.”
Lâm Thiển đi tới gõ cửa, giọng nói trầm thấp của Lệ Trí Thành vọng ra: “Vào đi.”
Lâm Thiển đẩy cửa đi vào. Trong phòng bật đèn sáng trưng, Lệ Trí Thành ngồi ở sofa, trước mặt là đống tài liệu chất cao như núi, còn có cả máy tính xách tay.
Lâm Thiển ngẩn ngơ nhìn anh. Hình ảnh người đàn ông đè xuống hôn cô ngấu nghiến ở Đài Loan vẫn còn in sâu trong đầu cô, rõ
ràng như mới ngày hôm qua. Bây giờ bắt gặp anh ngồi trong văn phòng,
thần sắc tập trung, Lâm Thiển mới phát hiện đã rất nhiều ngày, hai người không yên tĩnh ở bên nha