XtGem Forum catalog
Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326645

Bình chọn: 7.00/10/664 lượt.



chế một cách triệt để. Anh lại cúi đầu hôn lên môi cô.

Lâm Thiển bị cố định trên đùi người đàn ông, không thể nhúc nhích, chỉ có thể mặc anh không ngừng ăn “đậu hủ”[1'>.

[1'> Từ lóng trong tiếng Trung, có nghĩ là sự tiếp xúc da thịt.

“Anh xấu xa quá…” Cô cự nự, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Gương mặt Lệ Trí Thành cũng như được phủ một tầng ánh sáng màu hồng nhưng đôi mắt lại càng trở nên sâu thẳm.

“Vậy sao?” Lệ Trí Thành nhàn nhạt hỏi.

Lâm Thiển: “Anh… anh bắt nạt em...”

Hai người vừa hôn nhau vừa nói những câu vụn vặt vô nghĩa. Lệ Trí Thành

tiếp tục “bắt nạt” cô. Cứ thế một tiếng đồng hồ trôi qua, chuông báo

hiệu hết giờ làm vang lên. Lúc này Lệ Trí Thành mới rời khỏi bộ ngực Lâm Thiển, ngẩng đầu nhìn cô.

Toàn thân Lâm Thiển đã mềm nhũn từ

lâu. Anh chậm rãi giúp cô cài từng chiếc cúc áo sơ mi, lại hôn lên môi

cô một cái: “Em ra bãi đỗ xe, lên xe đợi anh trước.”

“Vâng.” Lâm

Thiển nhận chìa khóa xe ô tô từ tay Lệ Trí Thành. Không hiểu tại sao mỗi lần chạm ánh mắt của anh, trái tim cô vẫn tan chảy như thường lệ. Cô

đứng dậy, ho khan hai tiếng, đi tới cầm cốc trà của anh uống một ngụm

lớn rồi rời phòng.

Lệ Trí Thành ngồi ở sofa dõi theo Lâm Thiển

cho đến khi cô khuất dạng. Sau đó, anh chỉnh lại áo sơ mi, đứng dậy quay về bàn làm việc, mới gọi Tưởng Viên vào phòng, phê chuẩn mấy văn bản

rồi đưa cho anh ta. Xong việc, anh cầm áo comple rời khỏi văn phòng.

***

Lâm Thiển trách Lệ Trí Thành không nhớ mình, bởi trong lòng cô cho rằng, Lệ Trí Thành đặt sự nghiệp và Ái Đạt lên trước cô. Hơn nữa, khả năng kiềm

chế của anh rất cao, dù theo đuổi cô trước nhưng cho đến bây giờ, anh

luôn là người tự chủ.

Thật ra Lâm Thiển không biết, Lệ Trí Thành không đến mức lý trí như cô tưởng.

Anh không hoàn toàn đặt sự nghiệp lên trước cô, cũng không hoàn toàn tự chủ trong tình cảm. Trong hai tháng qua, anh từng có lần suýt bỏ hết công

việc, bay đi thăm cô.

Đó là khi Lâm Thiển vừa đi công tác hơn một tháng. Một buổi tối, cô gọi điện thoại cho anh. Lúc bấy giờ, anh vừa

kết thúc một cuộc họp căng thẳng, toàn thân mệt mỏi ngồi ở văn phòng của mình. Giọng nói cô như dòng suối ngọt ngào chảy trong màn đêm yên tĩnh, khiến tâm trạng anh hết sức dễ chịu.

Trò chuyện một lúc, Lâm Thiển tiết lộ: “Hôm nay anh trai gọi điện cho em, hỏi về hai chúng ta.”

“Thế à?” Lệ Trí Thành bóp trán, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Anh ấy nói gì vậy?”

Lâm Thiển ngập ngừng vài giây mới cười: “Anh ấy hỏi quan hệ của chúng ta

phát triển đến đâu rồi, em bảo gần đây em đi công tác suốt. Bây giờ chắc anh ấy rất đắc ý, chúng ta không gặp nhau, tất nhiên sẽ không thể gần

gũi…”

Ngữ khí của cô rất bình thản, như thể đang kể chuyện của

người khác. Thấy anh trầm mặc, cô bổ sung một câu, giống lời nói đùa:

“Em còn nói với anh ấy, cho em tấm áo cà sa, để em đi làm Diệt Tuyệt Sư

Thái[2'>”

[2'> Tên một nhân vật hư cấu trong Ỷ thiên đồ long ký của nhà văn Kim Dung.

Đây chỉ là cuộc điện thoại bình thường, Lâm Thiển vẫn uyển chuyển đáng yêu

như thường lệ. Nhưng sau khi cúp máy, Lệ Trí Thành mãi vẫn không thể giở tiếp tập tài liệu trong tay.

Trong công việc, cô chưa bao giờ

giở thủ đoạn với anh mà luôn thẳng thắn. Sau khi trở thành bạn gái anh,

cô cũng trao cho anh trái tim chân thành, giản đơn nhất.

Nhưng

lần này, sau một tháng xa nhau, Lâm Thiển đã gợi ý anh một cách tế nhị.

Cô muốn anh đi thăm cô mới nói những lời bóng gió đó. Nhưng vì không

muốn ảnh hưởng đến công việc của anh nên cuối cùng, cô thốt một câu tự

giễu: “Cho em tấm áo cà sa, để em đi làm Diệt Tuyệt Sư Thái.”

Nghĩ đến đây, Lệ Trí Thành cảm thấy lồng ngực tắc nghẹn. Trầm mặc một lúc,

anh gọi Tưởng Viên vào phòng: “Hãy đặt vé chuyến bay sớm nhất đi Nam

Kinh vào sáng mai cho tôi sáng ngày kia quay về.” Nam Kinh là điểm dừng

chân của Lâm Thiển lúc bấy giờ.

Tưởng Viên ngẩn người, vài giây

sau mới hiểu ý. Nhưng anh ta vẫn phải can ngăn: “Lệ tổng, ngày mai anh

có cuộc hẹn gặp gỡ với hai giám đốc siêu thị, bọn họ rất khó hẹn. chiều

mai Khang tổng còn bố trí cuộc gặp với người của Cục Công thương thành

phố…”

Lệ Trí Thành cắt ngang lời anh ta: “Hoãn lại hết.”

Tưởng Viên không nói thêm điều gì, gật đầu đi ra ngoài. Một lúc sau, anh ta

đặt xong vé máy bay, gửi tin nhắn cho Lệ Trí Thành: Chuyến bay sớm nhất

lúc tám giờ sáng mai.

Lệ Trí Thành mỉm cười khi đọc tin nhắn.

Nhưng vừa định gọi điện cho Lâm Thiển, Tưởng Viên lại một lần nữa gõ cửa vào phòng, sắc mặt anh ta vừa hoảng hốt vừa nghiêm trọng: “Lệ tổng, tôi vừa nhận được thông tin, một giám đốc bán hàng của Tân Bảo Thụy muốn

hẹn Uông tổng của Minh Đức để bàn việc hợp tác, nhưng bị Uông tổng từ

chối. Chuyện này đã lan truyền rộng rãi…”

Anh ta còn chưa nói hết câu, điện thoại bàn và di động của Lệ Trí Thành đồng thời đổ chuông. Cố Diên Chi, Lưu Đồng, người phụ trách các bộ phận… thậm chí cả bố anh lần lượt gọi điện hỏi han tình hình, liệu vụ Tân Bảo Thụy muốn lôi kéo Minh Đức có ảnh hưởng đến Ái Đạt? Cần dùng biện pháp nào đối phó?

Đến khi Lệ Trí Thành xử lý xong, đã hơn một giờ sáng. Anh hẹn một số lãnh

đạo cao cấp của