
t ăn ý. Cô nhạy bén phát hiện ra vấn đề của khâu quản lý và
thị trường, lập tức thông báo cho anh. Sau giây phút suy tư ngắn ngủi,
anh liền đưa ra quyết định một cách dứt khoát. Phương thức phối hợp này
khiến Lâm Thiển cảm thấy hết sức dễ chịu. Ngoài ra, Lệ Trí Thành còn là
một người sáng suốt, anh chỉ cho cô phương hướng chứ không bao giờ gò ép cô.
Vì vậy mỗi lần nghe thấy giọng nói trầm thấp ôn hòa của anh
qua điện thoại, Lâm Thiển càng cảm thấy yêu anh hơn, nỗi nhớ nhung càng
sâu đậm hơn.
Lệ Trí Thành cũng không phải gỗ đá. Lần đầu tiên
trong đời anh mở miệng nói với cô: “Nhớ em nhiều.” Đó là hai tuần sau
khi rời khỏi thành phố Lâm, Lâm Thiển đang ở chi nhánh Tô Châu. Làm việc với nhân viên bản xứ không thuận lợi, buổi tối về khách sạn gọi điện
báo cáo tình hình với anh, tâm trạng của cô hơi ủ rũ.
“Sao vậy?” Lệ Trí Thành hỏi.
Lâm Thiển không muốn kể lể, cũng không thể nói với anh chuyện nay. Cô biết
rất rõ, mâu thuẫn với đồng nghiệp là vấn đề của cô, không liên quan đến
CEO của công ty, dù anh là bạn trai của cô đi chăng nữa.
Thế là cô thủ thỉ: “Không có gì, em hơi mệt mà thôi. Cả ngày bận rộn nhưng… cũng có thu hoạch.” Cả ngày… đều nhớ anh.
Lệ Trí Thành đáp: “Vậy à? Thế thì tốt rồi.”
Cuối cùng, cô nói: “Công việc còn chưa làm xong, em cúp máy đây.”
Lệ Trí Thành yên lặng vài giây.
Lâm Thiển: “Em cúp đây.”
Lúc này anh mới lên tiếng: “Lâm Thiển.”
“Chuyện gì vậy?”
“Nhớ em nhiều.”
Chỉ ba từ đơn giản nhưng tràn ngập tình yêu và nỗi nhớ nhung, khiến Lâm
Thiển như được tiếp thêm sức mạnh. Hai tháng trôi qua rất nhanh, bây giờ ngồi trên chuyến bay trở về, nhớ tới cảnh quất quýt ở nhà cô trước khi
lên đường, cô chợt có cảm giác xa xôi như cách cả thế kỷ.
Lâm
Thiển về đến thành phố Lâm lúc bốn giờ chiều. Hôm nay là ngày thứ sáu,
sân bay rất đông đúc và náo nhiệt. Lâm Thiển đi lấy hành lý rồi chào tạm biệt các đồng nghiệp. Cô nói có bạn đến đón, bảo bọn họ về trước. Vì là ngày cuối tuần nên mọi người không phải đến công ty.
Hôm qua Lâm Thiển gọi cho Lệ Trí Thành, báo cho anh thông tin về chuyến bay, anh bảo: “Được, anh đến đón em.”
Lâm Thiển liền đáp: “Nếu anh bận thì khỏi cần đón em, em bắt xe về công ty
cũng rất nhanh.” Lúc đó anh chỉ cười cười, không lên tiếng.
Kết
quả sáng hôm nay, đồng nghiệp phụ trách đặt vé phát hiện chuyến bay sớm
hơn vẫn còn chỗ ngồi, thế là mọi người đều đồng ý đổi vé. Lâm Thiển mãi
đến trưa mới xong công việc, cô nhắn tin cho Lệ Trí Thành, báo với anh
chuyến bay sớm hơn hai tiếng đồng hồ. Có lẽ anh rất bận, một lúc sau mới nhắn lại: “Anh biết rồi.”
Lâm Thiển đi ra ngoài cửa, đảo mắt tìm kiếm hình bóng thân quen trong đám đông chờ người.
Có lẽ do một thời gian dài tôi luyện ở bên ngoài nên bây giờ trở về, tâm
trạng của cô tương đối bình tĩnh và vui vẻ. Chỉ có nhịp tim, không chịu
sự khống chế của bộ não, ngày càng đập dữ dội.
Lâm Thiển nhanh
chóng phát hiện ra hình bóng quen thuộc, nhưng người đó không phải là Lệ Trí Thành mà là Tưởng Viên. Anh ta mỉm cười với cô: “Giám đốc Lâm, cuối cùng cô cũng trở về.”
Lâm Thiển mỉm cười đi tới, cô đưa mắt tìm kiếm một lượt nhưng không thấy bóng dáng Lệ Trí Thành.
Trong lòng Lâm Thiển có chút thất vọng, Tưởng Viên đỡ hành lý trong tay cô: “Cô lên xe đi.”
Ô tô phóng rất nhanh trên đường cao tốc, Tưởng Viên ngồi ở ghế lái phụ, thần sắc bình thản.
Chắc anh bận việc đến mức không thể bỏ đi? Lâm Thiển nghĩ thầm, hơn nữa
chuyến bay của mình còn sớm hơn kế hoạch hai tiếng đồng hồ.
Tựa
hồ phát giác ra tâm tư của cô, Tưởng Viên giải thích: “Hai ngày nay Lệ
tổng rất bận, sếp dồn công việc của mấy ngày giải quyết trong hai ngày.
Hôm nay sếp vốn có cuộc họp quan trọng vào lúc sáu giờ chiều, giám đốc
Lâm lại về đến nơi vào đúng lúc đó. Vì vậy hôm qua sếp bảo tôi chuyển
cuộc họp sang ba giờ chiều, mười mấy người tham gia cuộc họp buộc phải
điều chỉnh thời gian… Không ngờ hôm nay giám đốc Lâm đổi chuyến bay, về
sớm hơn dự định. Bây giờ sếp đang bận họp, bữa trưa còn chưa kịp ăn.”
Lâm Thiển nghe xong, mỉm cười: “Vậy à? Không sao đâu, cảm ơn anh.”
***
Sau bao ngày xa cách, nhìn thấy khuôn viên quen thuộc của công ty, tâm trạng của Lâm Thiển có chút xúc động.
Nhiều cảm xúc cũng dần thức tỉnh theo sự trở về của cô. Ví dụ lúc ở thang máy lên tầng trên cùng, trong đầu cô hiện lên gương mặt Lệ Trí Thành, nhất
cử nhất động của anh. Ví dụ lúc vào văn phòng chờ anh, nội tâm cô như
được phủ một lớp tơ mềm mại. Rất nhiều cảm xúc bởi vì công việc bận rộn
bị đè nén xuống tận đáy lòng lại bắt đầu trỗi dậy.
Ngồi đợi một lúc, Lệ Trí Thành vẫn chưa họp xong, Lâm Thiển đi thẳng sang phòng hội nghị.
Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng phụ của phòng họp lớn. Ánh hoàng hôn chiếu vào khiến căn phòng chìm trong không khí ấm áp. Nhiều người ngồi xung
quanh bàn hội nghị chữ nhật, chăm chú và nhiệt tình thảo luận vấn đề.
Không ai chú ý đến sự xuất hiện của Lâm Thiển.
Lâm Thiển tìm một
chiếc ghế sát bờ tường ngồi xuống. Mấy giám đốc quen mặt ngồi ở xung
quanh hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, nhưng bọn họ lập tức gật đầu mỉm
cười