
ặp.” Lời nói này không quá khoa trương,
bởi trong thời điểm Ái Đạt rơi xuống đáy vực, chi nhánh này vẫn duy trì
thành tích kinh doanh ở mức cao.
Mọi người tiếp tục thảo luận
tình hình trước mắt và khả năng phát triển trong tương lai. Phó giám đốc chi nhánh nói: “Chúng tôi rất vui khi công ty mẹ cử người đến chỗ chúng tôi. Nói thật, lúc công ty làm ăn sa sút, các chi nhánh trở thành đứa
con bị bỏ rơi. Bây giờ thì tốt rồi, công ty tạo ra sản phẩm chất lượng
cao, được thị trường đón nhận. Trước kia mỗi khi gặp người của Tân Bảo
Thụy hay Tư Mỹ Kỳ, chúng tôi đều phải cúi đầu đi vòng đường khác, bây
giờ đổi lại là bọn họ.”
Mọi người đều cười, phó giám đốc quay sang Lâm Thiển: “Giám đốc Lâm, lúc nào mời Lệ tổng đến Thâm Quyến thị sát một chuyến.”
Sở dĩ anh ta nói câu này, bởi vì anh ta biết Lâm Thiển từng làm trợ lý của Lệ Trí Thành, bây giờ làm giám đốc một công ty con, coi như tâm phúc
của lãnh đạo. Nghe đối phương nhắc đến Lệ Trí Thành, Lâm Thiển nở nụ
cười dịu dàng: “Tôi nhất định sẽ chuyển lời mời tới Lệ tổng. Tôi nghĩ,
chắc chắn anh ấy sẽ thích nơi này.”
***
Chuyến bay về
thành phố Lâm cất cánh lúc ba giờ chiều. Bởi vì quá mệt mỏi nên khi lên
máy bay, mọi người đều không trò chuyện mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Thiển không ngủ được, cô ngoảnh đầu ngắm mây trắng ngoài cửa sổ, trong lòng nhớ tới Lệ Trí Thành.
Buổi trưa cô nói với người của chi nhánh Thâm Quyến, Lệ Trí Thành nhất định
sẽ thích nơi này. Đây không phải lời khách sáo. Anh là người có mục tiêu rõ ràng, lại có tính cách kiên trì, phù hợp với không khí kinh doanh ở
Thâm Quyến. Hình như bất cứ đề tài nào liên quan đến Lệ Trí Thành, cô
cũng vô thức mở miệng nhiều hơn bình thường.
Lâm Thiển tựa vào
thành ghế, khép mi. Suy nghĩ của cô như cánh diều xuyên qua tầng mây,
bay về nơi cô nhung nhớ suốt hai tháng qua.
Sau khi rời khỏi thành phố Lâm, Lâm Thiển liền rơi vào một trạng thái khác. Đó là cuộc sống vô cùng bận rộn, bất kể ngày đêm.
Lâm Thiển cùng các nhân viên đi một vòng quanh thị trường trong cả nước. Cô như miếng xốp, thấm hút mọi kiến thức và kinh nghiệm từ lĩnh vực thị
trường đến dịch vụ sau bán hàng, từ vận hành nội bộ đến quản lý toàn
diện. Cảm giác đó giống như được tái sinh, trải qua muôn vàn vất vả,
cuối cùng thay da đổi thịt.
Cô thoải mái thể hiện tài năng của
mình, đối xử chân thành với tất cả mọi người, toàn tâm toàn lực vào công việc. Qua chuyến đi này, cô quen biết thêm nhiều người bạn mới. Ban
đầu, Lâm Thiển không rõ bản thân sao lại tích cực như vậy, bởi bình
thường cô không phải là người quá nhiệt tình.
Nhưng Lâm Thiển cũng dần nhận ra động cơ ẩn giấu trong lòng, đó là vì Lệ Trí Thành.
Anh chỉ có thể bao quát toàn diện, còn cô thay anh chạy khắp bốn phương,
tìm hiểu “giang sơn” của anh, thiết lập những mối quan hệ công và tư, đi sâu tìm hiểu đội ngũ nhân tài trong cả nước. Điều này có ích với sự
nghiệp của anh trong tương lai.
Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, ở bên anh lâu ngày, Lâm Thiển cũng vô thức suy tính sâu xa cho anh.
Đối với Lâm Thiển, hơn hai tháng tức bảy mươi ngày qua là khoảng thời gian
tương đối giày vò, bởi cô và Lệ Trí Thành không gặp nhau lấy một lần.
Ban đầu, cô còn trông chờ, cuối tuần có thể bay về thành phố Lâm gặp anh,
hoặc anh bớt chút thời gian đi thăm cô. Hồi cô sang Mỹ ăn Tết, Lệ Trí
Thành âm thầm đi theo, anh đi công tác Đài Loan cũng không do dự gọi cô
đi cùng. Vì vậy, Lâm Thiển cho rằng, bất kể cô đi nơi nào cũng không thể ngăn cản hai người gặp nhau.
Tuy nhiên, bây giờ Ái Đạt là một cỗ máy to lớn đang ngày đêm vận hành, Lệ Trí Thành lại chính là trái tim
của cỗ máy đó. Lâm Thiển chỉ là một bộ phận quan trọng trong cỗ máy, còn Lệ Trí Thành nắm giữ toàn bộ sinh khí và việc vận hành của mọi bộ phận.
Anh bận hơn cô gấp nhiều lần. Khi mọi thông tin từ thị trường được chuyển
về, anh và các lãnh đạo trụ cột sẽ nhanh chóng phân tích, đưa ra sách
lược tiếp theo. Công việc này phức tạp và nặng nề gấp nhiều lần thời kỳ
trước khi tung Aito ra thị trường. Nó giống một ván cờ dày đặc, còn anh
đứng ở vị trí cao nhất, điều khiển các quân cờ.
Lâm Thiển biết
rõ, anh không thể rời đi. Thời gian này, anh phải toàn tâm toàn lực vào
ván cờ, bởi vì cả công ty trông chờ vào anh. Cô cho rằng, thế mới là Lệ
Trí Thành, mới là một trong những nguyên nhân khiến cô thích anh. Mặc dù vậy, ở nơi sâu thẳm trong nội tâm, Lâm Thiển vẫn không thể đè nén cảm
giác thất vọng.
Nhưng cô chỉ có thể niệm thầm: Lệ Trí Thành, anh lại khiến người yêu anh hụt hẫng.
Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ mà thôi, chứ Lâm Thiển không bao giờ đề cập với Lệ Trí Thành.
Tuy không gặp mặt nhưng trong hai tháng qua, cô và anh thường xuyên liên
lạc, từ gửi thư điện tử đến gọi điện riêng, hay tiến hành cuộc họp qua
điện thoại… Mặc dù phần lớn thời gian là vì công việc nhưng cũng đủ để
Lâm Thiển thấy được an ủi phần nào. Hơn nữa trong quá trình đó, trái tim của cô và anh càng xích lại gần nhau, bất chấp sự xa cách. Với thân
phận cấp trên và cấp dưới, sĩ quan chỉ huy và lính tiên phong, hai người phối hợp rấ