Snack's 1967
Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326723

Bình chọn: 7.5.00/10/672 lượt.

chỉ biết ôm cổ anh, thở hổn

hển.

“Lần đầu tiên.” Lệ Trí Thành ghé sát tai cô nói nhỏ: “Thật sự là lần đầu tiên, em đã tin chưa?”

“Ưm… Em tin rồi!”

Dần dần, hơi thở của cả hai người ngày càng gấp gáp. Dần dần, tiếng rên của Lâm Thiển ngày càng đứt đoạn, đôi tay ôm cổ Lệ Trí Thành ngày càng siết chặt.

Lệ Trí Thành đột nhiên ôm cô quay người, đặt cô nằm xuống

giường. Đầu anh vùi xuống vai cô, hơi thở hòa quyện, thân thể hòa nhập.

Sau đó, anh bắt đầu một đợt tấn công mãnh liệt, nhanh và sâu hơn.

Toàn thân Lâm Thiển như lạc vào giấc mộng chưa từng trải qua bao giờ. Rõ

ràng thân thể đang va chạm kịch liệt nhưng trong lòng cô hoàn toàn tĩnh

lặng. Nhất thời cô không nghe thấy bất cứ âm thanh, cũng không nhìn thấy bất cứ hình ảnh gì. Cô giống như con thuyền chao đảo giữa ngọn sóng

cuồn cuộn, lắc lư như muốn chìm xuống đáy. Còn anh chính là đại dương

mênh mông, là ngọn nguồn của vạn vật, đuổi theo cô, chiếm hữu cô, khiến

cô quên đi tất cả.

Cuối cùng, sau một loạt cú va chạm “chết người”, toàn thân Lâm Thiển co giật, cô kêu lên một tiếng “A” sắc nhọn.

Cuối cùng cô cũng bị sóng biển chôn vùi, sụp đổ trong lòng anh. Thân thể và

linh hồn Lệ Trí Thành dường như tương thông với cô. Ở giây tiếp theo,

anh ôm chặt cô trong lòng, nằm im bất động.

Cảm nhận nhịp tim gấp gáp trong lồng ngực của anh, viền mắt Lâm Thiển bỗng dưng ươn ướt. Trái tim cũng được anh lấp đầy giống như thân thể cô.

Trong lòng dâng tràn tình cảm yêu thương, Lâm Thiển giơ tay vuốt tóc anh, đồng thời cất giọng khẽ khàng: “Lệ Trí Thành, em yêu anh.”

Lệ Trí Thành nhổm

người, nhìn cô chăm chú. Đôi mắt anh sẫm hơn bóng đêm, trong suốt hơn

biển cả. Anh giơ tay vuốt ve gò má nóng bỏng của cô.

“Anh yêu em.” Anh lên tiếng: “Từ lần đầu tiên gặp gỡ.”

***

Ngày hôm sau, lúc Lâm Thiển tỉnh giấc, trời đã sáng. Ánh nắng ban mai lọt

qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, tạo thành sự tương phản rõ rệt trong căn phòng tối, như những sợi dây vàng rực rỡ và tĩnh mịch.

Lệ Trí

Thành vẫn chưa tỉnh. Một cánh tay anh gối dưới đầu cô, cánh tay còn lại

vòng qua eo cô, còn chân cô quất chặt vào người anh.

Khụ khụ khụ… Kích tình qua đi, hồi tưởng lại buổi tối hôm qua, Lâm Thiển có cảm giác chỉ là giấc mơ hoang đường và tươi đẹp. Sau lần đầu gần như hoàn hảo,

Lệ Trí Thành nghỉ ngơi một lúc rồi ôm cô trò chuyện. Sau đó, anh lại

muốn một lần nữa, mà lần thứ hai càng kéo dài và mãnh liệt hơn… Nghĩ đến đây, Lâm Thiển không khỏi xấu hổ, bởi đến giây phút cuối cùng, cô đã

không còn là cô nữa. Còn anh vẫn là anh, người đàn ông trầm tĩnh, mạnh

mẽ, kiệm lời nhưng cũng “thủ đoạn” vô biên, khiến cô chỉ còn nước buông

hết áo giáp đầu hàng.

Lâm Thiển ngắm Lệ Trí Thành ở cự ly gần.

Gương mặt anh trong giấc ngủ đặc biệt thanh khiết ôn hòa, đôi lông mày

đen nhánh như nét mực sinh động.

Tuy nhiên, diện mạo hiền lành

hiếm thấy này chỉ là hình ảnh giả tạo. Mới trải qua một đêm, nhưng Lâm

Thiển đã nhận thức sâu sắc một sự thật, người đàn ông như Lệ Trí Thành

chắc chắn nắm quyền kiểm soát tuyệt đối khi ở trên giường.

Bình

thường, anh ít nhiều cũng nhường nhịn cô, nhưng vào thời khắc thân mật

này, anh hoàn toàn bộc lộ mặt đàn ông của mình, anh muốn chinh phục cô,

từ thân thể đến trái tim, hết lần này đến lần khác.

Lâm Thiển có

thể nhận ra, thực ra anh cũng rất dịu dàng. Khả năng kiềm chế của anh

rất mạnh, anh luôn quan sát cảm nhận và phản ứng của cô, luôn để cô đạt

khoái cảm trước, rồi mới giải phóng bản thân.

Hừm, cô là người lười nhác, cả đời này ở trên giường cũng không cầu mong vùng lên, cam tâm tình nguyện thuận theo là được.

Nằm một lúc, Lâm Thiển dè dặt rút chân ra ngoài, đồng thời kéo tay Lệ Trí

Thành khỏi người mình. Ai ngờ bắp chân vẫn còn kẹp giữa hai đùi anh, anh đột nhiên tỉnh giấc, mí mắt từ từ mở ra, nhìn cô chăm chú.

Lâm Thiển khẽ khàng cất tiếng: “Chào buổi sáng…” Đáp lại cô là vòng eo bị siết chặt, Lệ Trí Thành lại kéo cô vào lòng.

“Chào buổi sáng.” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên bên tai. Lâm Thiển hơi hoảng hốt, bởi cô chợt nhớ đến khoảng thời gian trước khi đi

công tác, hai người ngủ ở nhà cô, sáng nào Lệ Trí Thành cũng đòi hỏi một lần, dù cô chỉ dùng tay…

Bây giờ toàn thân cô dính nhơm nhớp,

không rõ mồ hôi hay là thứ gì, quả thực không có một chút ham muốn. Thế

là Lâm Thiển chớp mắt, giả bộ nôn nóng: “Anh mau buông ra để em đi vệ

sinh đã.”

Lệ Trí Thành nhìn cô vài giây mới buông tay, nhưng

không rõ vô tình hay hữu ý, anh thuận tay bóp mông Lâm Thiển một cái,

khiến toàn thân cô tê tê. Cô trừng mắt với anh, xuống giường nhặt váy

ngủ mặc vào người rồi đi nhanh vào nhà tắm.

Vào trong nhà tắm,

Lâm Thiển vô thức khóa trái cửa, mở vòi hoa sen trong bồn. Toàn thân cô

đau nhức rã rời, được tắm nước nóng đúng là dễ chịu thật.

Phụ nữ

thường tắm rất lâu, hôm nay Lâm Thiển càng chậm như rùa. Trong lúc đang

hưởng thụ, đột nhiên bên ngoài tấm rèm vang lên tiếng lạch cạch, cửa nhà tắm mở ra, sau đó một thân hình cao lớn từ từ đi vào.

Lâm Thiển

vô cùng quẫn bách. Bây giờ cô mới nhớ ra đây là nhà ai, khóa trái cửa có tác