Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326393

Bình chọn: 9.5.00/10/639 lượt.

Lệ Trí Thành viết bằng bút máy, chữ rất đẹp, nhưng viết bằng bút lông

còn đẹp hơn. Lâm Thiển từng thấy chữ viết của anh, cứng cáp rắn rỏi mà

phóng khoáng. Lúc này, ở góc bàn xuất hiện nghiên mực và bút lông.

Lâm Thiển liền trải tờ giấy tuyên cỡ lớn, mài mực, cầm bút lông bắt đầu viết chữ.

Đối với người chưa từng luyện qua thư pháp, chữ viết bằng bút lông thật sự

chẳng ra sao. Lâm Thiển viết hàng đầu tiên: “Trong thực có hư, trong hư

có thực.”

Khi cô viết tới hàng thứ ba “Thuyền cỏ mượn tên. Ám độ trần thương”, cửa thư phòng vang lên tiếng gõ cộc cộc.

Lệ Trí Thành đẩy cửa đi vào. Lâm Thiển im lặng ngẩng đầu nhìn anh.

Chắc anh vừa mới tắm xong, trên người mặc áo phông ngắn tay màu đen và quần

dài, mái tóc ngắn ướt rượt dính vào trán. Bộ dạng của anh lúc này giống

cậu thanh niên mới đi đánh bóng rổ về nhà.

Nhưng khí chất tỏa ra

từ người anh không phải như vậy. Khi anh thong thả đi tới, Lâm Thiển cảm nhận được vẻ thâm trầm hơn bất cứ người đàn ông ba bốn mươi tuổi nào.

Lâm Thiển cúi đầu, tiếp tục viết chữ. Tâm trạng của cô thật ra có chút phức tạp, vừa rồi ở phòng khách, cũng không phải cô cố ý tránh mặt anh. Chỉ

là lúc đó… cô muốn ở một mình.

Thấy cô im lặng, giống như đang

viết rất tập trung, Lệ Trí Thành cũng không vội lên tiếng, mà chậm rãi

đi đến bên cô. Nhìn hàng chữ trên giấy, khóe miệng anh cười cười.

Lâm Thiển tuy viết chữ nhưng khóe mắt vẫn không rời khỏi Lệ Trí Thành. Bắt

gặp nụ cười của anh, cô xấu hổ lên tiếng: “Em viết chơi không được sao?”

Lệ Trí Thành không đáp lời, chỉ đứng bên cạnh tiếp tục theo dõi. Lâm Thiển không thể viết tiếp, càng nhìn, cô càng thấy mấy chữ vừa rồi thật khó

coi. Cô buồn bực buông bút, ai ngờ Lệ Trí Thành đã từ đằng sau đặt tay

lên mu bàn tay của cô, khiến cô lại nắm lấy chiếc bút lông.

Lâm

Thiển đứng yên bất động. Lệ Trí Thành chống một tay xuống bàn, để cô

trong lòng. Sau đó, anh cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Có thử nữa không?”

“… Vâng.”

Anh nhẹ nhàng cầm tay cô, từ tốn viết câu tiếp theo: Gậy ông đập lưng ông…

Sau khi viết xong, Lệ Trí Thành cầm tay Lâm Thiển đặt bút xuống bàn, nhưng vẫn ôm cô từ phía sau, cùng xem mấy hàng chữ đó.

Không thể không thừa nhận, tuy chưa bằng chữ viết của anh, nhưng hàng chữ sau đẹp hơn cô tự viết mấy lần. Lâm Thiển gật đầu: ‘Không tồi, em sẽ treo

bức này lên.”

“Được.” Vừa dứt lời, Lệ Trí Thành lập tức xoay Lâm Thiển về phía anh rồi cúi xuống hôn cô.

Nụ hôn vừa dịu dàng vừa triền miên. Trong khi hôn, anh vẫn không rời mắt

khỏi Lâm Thiển, như cố ý dò xét tâm tư của cô. Lâm Thiển nhắm mắt, từ

chối sự thăm dò của Lệ Trí Thành.

Tuy nhiên, phản ứng của thân

thể và tâm lý rất trung thực. Lâm Thiển không thể không chìm đắm trong

nụ hôn đó, toàn thân mềm nhũn, lý trí tan rã, tình cảm lặng lẽ dâng

trào.

Cô yêu anh biết bao…

Một lúc sau, Lệ Trí Thành mới buông Lâm Thiển ra: “Em giận đấy à?” Anh hỏi nhỏ.

Lâm Thiển lắc đầu.

“Em chỉ là…” Cô nói: “Lệ Trí Thành, em có một suy nghĩ rất ngốc nghếch.”

Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn cô.

“Người đàn ông như anh…” Ngữ khí của cô có chút cảm thán: “Em có thể hoàn toàn nắm được anh không? Em có thể thật sự chinh phục trái tim anh?” Ngừng

vài giây, cô nói tiếp: “Aito là quân cờ bỏ đi của anh, điều này em co

thể hiểu. Nhưng nó chứa đựng tình cảm và tâm huyết của biết bao con

người, vậy mà anh không hề bận tâm, giải quyết dứt khoát. Nếu… nếu một

ngày nào đó, anh không còn tình cảm với em, chắc anh cũng sẽ dứt bỏ

không mốt chút lưu luyến. Tới lúc đó, ngay cả việc phản ứng, em cũng

không thể.”

Lệ Trí Thành còn chưa lên tiếng, Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn anh: “Lệ Trí Thành, đôi khi… anh khiến em cảm thấy hơi khiếp sợ.”

***

Trong hai mươi mấy năm cuộc đời, chưa từng có người nào nói thẳng với Lệ Trí Thành câu này.

Lệ Trí Thành, anh khiến em khiếp sợ. Hơn nữa, người này còn là bạn gái của anh.

Khi thốt ra câu đó, giọng điệu của cô rất ôn hòa, vẻ mặt bình thản. Cô vẫn

nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng ái mộ, chỉ là trong ánh mắt của cô còn có tia lưỡng lự và bất lực.

Tâm tư của Lệ Trí Thành xao động. Một ý nghĩ tỉnh táo, một khả năng tồi tệ nhất vụt qua đầu óc anh một cách rõ

ràng. Nếu Lâm Thiển vì chuyện này mà nảy sinh khoảng cách với anh, trong tương lai hai người nhiều khả năng sẽ ngày càng xa nhau. Cuối cùng, cô

sẽ rời bỏ anh.

Ý nghĩ vừa xuất hiện, ánh mắt Lệ Trí Thành thẫm

lại. Hình ảnh trong quá khứ lướt qua bộ não của anh. Cô luôn đối xử chân thành với anh, khi mọi người cho rằng anh chỉ là một quân nhân giải ngũ vô dụng, cô vẫn đối xử tốt với anh. Cô thương anh, không nỡ để anh trai gây khó dễ cho anh, không nỡ để anh chịu nhiều sức ép, thậm chí không

nỡ xem cẩm nang diệu kế của anh, chỉ vì lo anh có thể mất thể diện trước mặt cô. Hôm nay, khi anh gặp khó khăn trắc trở, cô còn một mình lặng lẽ chuyển tới nhà anh… Mỗi tình ý cô trao cho anh đều hết sức quý báu, bởi vì cô đã dùng trái tim chân thành nhất.

Nhưng nếu một ngày nào

đó, cô quyết định thu hồi tình cảm của mình… Một luồng khí lạnh len lỏi

vào trái tim Lệ Trí Thành. Anh liền ôm chặt eo cô, kéo cả ngư


Teya Salat