Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326262

Bình chọn: 8.5.00/10/626 lượt.

ển chăm chú lắng nghe. Không

phải anh ngủ say rồi đấy chứ?

Hừ, cô còn đang ra sức tìm lý do

tha thứ cho anh, anh cứ thế đi ngủ luôn. Lâm Thiển lại tiếp tục vểnh tai lên nghe, quả nhiên không có động tĩnh. Cô không nhịn nổi, liền ngoảnh

mặt về phía anh.

Ai ngờ vừa quay đầu, cô liền bắt gặp đôi mắt sáng ngời, không biết Lệ Trí Thành yên lặng nhìn cô bao lâu rồi.

Lâm Thiển lại mềm lòng, nghe anh nói: “Mấy ngày đi công tác, anh rất nhớ em.”

Viền mắt Lâm Thiển đột nhiên hơi cay cay, cô đáp khẽ: “Em cũng vậy.”

Em luôn nhớ anh, từng giây từng phút.

Không rõ ai chủ động hôn trước, chỉ biết buổi tối hôm nay, sự đụng chạm của

Lệ Trí Thành dịu dàng hơn bất cứ lần nào trước đó, phản ứng của Lâm

Thiển cũng kịch liệt hơn bất cứ lần nào trước đó. Bờ môi anh từ từ di

chuyển xuống dưới, anh hôn lên mỗi tấc da trên toàn thân cô, còn cô ôm

chặt cổ hoặc thắt lưng anh. Tâm trạng ấm ức, buồn phiền, lo lắng, hụt

hẫng và nhớ nhung trong mấy ngày qua hoàn toàn tan biến trong bàn tay và môi lưỡi của anh.

Cuối cùng, khi thân thể hai người hòa quyện để cùng nhau giải phóng, Lâm Thiển chợt có cảm giác như được giải thoát.

Cô nghĩ, hóa ra là vậy, thân thể gắn bó sẽ khiến linh hồn của hai người

càng xích lại gần nhau hơn. Bởi vì trong tình yêu, hai người mới bộc lộ

sự nguyên thủy nhất, chân thực nhất của bản thân, mới bộc lộ dục vọng

trần trụi nhất trong nội tâm.

Bởi vì hy vọng có anh một cách

triệt để nên em mới thất vọng, mới sầu não. Bởi vì em hy vọng chúng ta

không có khoảng cách, không xa lạ.

Trung thành hay xảo quyệt cũng thế, bày mưu tính kế cũng vậy. Đó là vì em yêu anh, em muốn trở thành

người hiểu anh nhất trên thế giới này. Em muốn kề vai anh, chứ không

phải đứng trong sương mù ngước nhìn anh.

Vì vậy, em sẽ không trốn tránh, không sợ hãi nữa. Từ nay về sau, em muốn thấy con người chân

thực nhất của anh, như vậy em mới không đau lòng.

***

Ngoài cửa sổ, sao trời lấp lánh. Lâm Thiển đã vô cùng mệt mỏi, cô tựa vào vai Lệ Trí Thành, mơ hồ hỏi: “Sau này, em muốn xem trước cẩm nang diệu kế

của anh.”

“Được.”

“Nếu thất bại, anh không được cảm thấy mất thể diện đâu đấy.”

Anh cười: “Không đâu.”

“Lần này Aito thất bại, công nhân viên của Ái Đạt chắc sẽ rất đau lòng.”

“Chỉ là tạm thời, anh sẽ bù đắp.” Lệ Trí Thành cất giọng trầm thấp: “Em sẽ

quên kế cuối cùng “Dị quân đột khởi” rồi hay sao? Vào thời điểm này sang năm, chúng ta sẽ mở rộng toàn diện nhãn hiệu Aito để chiếm lấy thị

trường túi xách thông thường và túi xách dã ngoại của Tân Bảo Thụy.”

Lâm Thiển lặng thinh. Thì ra Aito không phải quân cờ bỏ đi, mà là một quân cờ có tác dụng, chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi.

Hai người lại nằm yên một lúc, Lâm Thiển đột nhiên hỏi: “Lần trước anh nói, anh có hứng thú với em từ lần gặp đầu tiên?”

Vài giây sau, Lệ Trí Thành mới trả lời: “Ừ.”

“Em cũng thế.”

Lệ Trí Thành không lên tiếng, lại cúi đầu hôn cô.

Ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng hẳn, Lâm Thiển đã tỉnh giấc. Nhiều năm ngủ

một mình quen rồi, bây giờ bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, thật

ra cô vẫn chưa thích ứng.

Đàn ông quả nhiên thích ứng với hoàn

cảnh nhanh hơn phụ nữ. Lâm Thiển ngắm gương mặt trong giấc nồng của Lệ

Trí Thành ở khoảng cách gần. Hơi thở của anh phả vào trán, mang theo một mùi hương khiến cô xốn xang.

Nghĩ đến cuộc trò chuyện vào buổi

tối hôm qua, cô chợt có cảm giác như một giấc mơ. Sau khi tỉnh mộng,

trong lòng hơi trống trải. Nhưng khi bắt gặp ánh bình minh ngoài cửa sổ, báo hiệu một ngày mới bắt đầu, trong lòng cô dường như tràn đầy động

lực và hy vọng.

Có lẽ, đây chính là tình yêu? Tình yêu khiến con người buồn vui, nhưng không thể dứt ra.

Lâm Thiển lại ngắm thêm anh một lúc, mới chuẩn bị xuống giường. Lệ Trí

Thành tuy ngủ say nhưng vẫn có sự cảnh giác cao độ. Cô vừa động đậy, anh liền mở mắt nhìn cô.

“Chào buổi sáng…” Giọng Lâm Thiển nhỏ như tiếng muỗi kêu.

“Chào buổi sáng.” Anh lật người đè cô xuống dưới thân.

Nặng quá, trọng lượng của người đàn ông đè hết lên người Lâm Thiển, bảo sao

không nặng. Cô luồn tay vào mái tóc đen của anh, thủ thỉ: “Anh… lại muốn rồi?” Hầu như sáng nào anh cũng có ham muốn, cô đã quen từ lâu. Cô hỏi

câu này bằng giọng điệu vô cùng dịu dàng.

Lệ Trí Thành không trả lời, chỉ vén áo ngủ của Lâm Thiển, bắt đầu hôn lên ngực cô.

Lâm Thiển quen mặc quần áo đi ngủ. Vì vậy, sau mỗi cuộc ái ân, cô đều mặc

váy ngủ và quần lót. Thật ra, hai người mới chung chăn gối năm sáu buổi

tối, nhưng sáng nào anh cũng lột đồ của cô một lần.

Thưởng thức

xong bộ ngực, quả nhiên Lệ Trí Thành di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng cởi quần cô. Lâm Thiển rên khẽ một tiếng, tưởng anh sẽ dùng ngón tay như

thường lệ. Ai ngờ anh tách hai đùi cô rồi cúi đầu xuống nơi riêng tư của người phụ nữ.

Lâm Thiển cứng đờ người. Lúc này, anh đã hôn lên

nơi tiêu hồn đó. Lâm Thiển không chịu nổi, vội đẩy đầu anh: “Đừng chạm

vào chỗ đó…”

Một khi Lệ Trí Thành đã quyết chí, làm sao có thể bị cô dao động? Anh đáp khẽ: “Đừng động đậy.” Đầu lưỡi tiến vào sâu hơn.

Cảm giác như bị điện giật không biết từ đâu dội về, trong nháy


Polaroid