
ắn tay và quần short,
đầu đội mũ che nắng màu trắng. Cô đang lái một chiếc xe Jeep, phóng
nhanh trên con đường nhỏ xuyên qua rừng cây rậm rạp. Ánh nắng như từng
miếng vàng, dát trên lối đi phía trước.
Lái thêm mười mấy phút là đến một dãy nhà nhỏ màu trắng tĩnh mịch, Lâm Thiển dừng ô tô trước cửa
một ngôi nhà, cầm túi đồ ăn sáng xuống xe rồi đẩy cửa đi vào.
Trong phòng sáng sủa, không khí thoang thoảng hương trà thơm ngát.
Lệ Trí Thành đang ngồi đọc sách ở chiếc ghế tựa bên cửa sổ, bộ dạng thoải
mái và biếng nhác. Nghe tiếng động, anh liền nhướng mắt nhìn Lâm Thiển.
Lâm Thiển mỉm cười với anh.
Lệ Trí Thành cũng mặc áo sơ mi xanh theo phong cách bộ đội, trông vô cùng
tuấn tú. Không thể không thừa nhận, thân hình vai rộng, eo nhỏ, chân dài của anh rất thích hợp với quân trang, ngắm bao nhiêu lần cũng không
biết chán.
Có điều, thân dưới của anh… khụ khụ khụ, là một quần short bãi biển hoa văn màu xanh lá cây.
Quần short này không hợp với khí chất của Lệ Trí Thành, nhưng Lâm Thiển cảm
thấy, Boss nhà cô rất có phong độ, dù mặc đồ đường phố, anh vẫn đầy
phong cách và nổi bật.
Lâm Thiển gật đầu đi đến bên anh: “Không tồi.” Cô nở nụ cười đắc ý: “Không ngờ anh cung chịu mặc bộ đồ này.”
Hôm qua khi cô mua về, Lệ Trí Thành chỉ chau mày nhìn cô, chẳng nói có mặc hay không. Hôm nay anh đã chủ động khoác lên người.
Lệ Trí Thành đặt quyển sách xuống bàn: “Em nghĩ điển cố “Đốt lửa giỡn chư hầu”[1'> là ở đâu ra?”
[1'> Đốt lửa giỡn chư hầu (Phong hỏa hí chư hầu) là điển cố xuất phát từ
thời Tây Chu. Chu U Vương là bạo quân khét tiếng, có một ái phi tên Bao
Tự. Bao Tự vô cùng xinh đẹp, được nhà vua sủng ái, nhưng nàng không bao
giờ cười. Chu U Vương tuyên bố: “Nếu ai khiến nương nương cười sẽ được
thưởng một núi vàng.” Sau đó có người hiến kế trò “đốt lửa giỡn chư hầu” để đổi lấy nụ cười của Bao Tự. Chu U Vương dẫn Bao Tự lên tháp cao, sau đó sai người đốt lửa. Chư hầu ở xung quanh tưởng giặc Tây Nhung xâm
lược, vội vàng đến cứu viện. Thấy cuộc sống trong thành vẫn bình thường, các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau rồi lục tục kéo quân về. Chứng kiến cảnh tượng này, Bao Tự bật cười. Nhưng sau đó, khi giặc Tây Nhung thật sự
xâm lược, Chu U Vương đốt lửa cầu cứu, các chư hầu tưởng ông ta giỡn
chơi như trước nên không mang quân ứng cứu. Cuối cùng, Chu U Vương bị
giết chết, nhà Tây Chu diệt vong.
Lâm Thiển hơi ngây ra, sau đó cười tủm tỉm. Câu nói của Lệ Trí Thành có nghĩa là mặc bộ đồ này để đổi lấy nụ cười của hồng nhan.
Lúc này, Lệ Trí Thành ngồi thẳng người, giơ tay kéo Lâm Thiển ngồi xuống đùi anh, sau đó cất giọng trầm trầm: “Lừa đảo.”
Lâm Thiển mỉm cười. Cô đến Đài Loan từ mấy hôm rước để theo dõi việc sản xuất vật liệu mới, còn Lệ Trí Thành tối qua mới tới.
Đúng như Lệ Trí Thành dự đoán, một năm nay, sự phát triển của Minh Đức bừng
bừng như vũ bão. Minh Đức không chỉ nhận được đơn đặt hàng khổng lồ từ
Tân Bảo Thụy, mà còn cung cấp vật liệu cho một số doanh nghiệp sản xuất
túi xách ở trong nước và Đông Nam Á. Sản lượng ngày càng tăng cao, quy
mô nghiệp vụ ngày càng mở rộng nên Lệ Trí Thành và Lâm Thiển thường phải sang Đài Loan công tác.
Tuy nhiên, bọn họ không bận tối mắt tối
mũi như thời kỳ Vinda và Aito tung ra thị trường vào năm ngoái. Bây giờ
hai người nhàn rỗi hơn nhiều, đúng là “ngồi nhà đợi đếm tiền” như lời
phát biểu của Cố Diên Chi.
Nghĩ đến khoảng thời gian vất vả mệt nhọc, Lâm Thiển và Lệ Trí Thành đều cảm khái vô hạn.
Còn tình cảm của hai người thì sao?
Nói ra cũng kỳ lạ, một năm nhanh chóng trôi qua, tình cảm của họ vẫn rất
tốt đẹp. Hai người mỗi ngày cùng đi làm và tan sở, thỉnh thoảng cùng đi
công tác, có lúc mỗi người một nơi, xa nhau dăm bữa đến nửa tháng.
Lúc ở bên nhau quấn quýt ngọt ngào, xa nhau nỗi nhớ nhung tăng gấp bội.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, tựa hồ chẳng có gì thay đổi, cô vẫn
thích anh như thuở ban đầu, còn anh vẫn khao khát cô như vậy.
Liệu có phải khi chìm đắm trong biển tình thời gian đều trôi rất nhanh?
Tối qua, Lệ Trí Thành xuống máy bay, đến ngôi nhà nghỉ mát ở gần nhà máy đã hơn một giờ sáng. Tiểu biệt thắng tân hôn, Boss đại nhân tất nhiên đòi
hỏi nhưng Lâm Thiển thương anh cả ngày mệt mỏi, khuyên anh đi nghỉ sớm.
Đồng thời cô hứa, sáng mai… nhất định sẽ thỏa mãn anh.
Kết quả,
sáng nay khi cô tỉnh giấc, Lệ Trí Thành vẫn chưa thức dậy. Lâm Thiển
chợt nhớ ra, công nhân của nhà máy từng giới thiệu với cô, gần thị trấn
nhỏ có một quán đồ ăn Đài Loan bán món bánh cuộn rau rất ngon. Thế là cô hớn hở lái xe đi mua.
Vì vậy vào thời khắc này, Lệ Trí Thành mới nói với cô “lừa đảo”.
Lâm Thiển giơ túi đồ ăn đến trước mặt anh: “Tại em muốn thỏa mãn mồm miệng anh ấy mà.”
Lệ Trí Thành nhìn túi đồ ăn, lại dời mắt sang guong mặt ửng hồng của người phụ nữ: “Đút cho anh đi.”
Lâm Thiển: “…Vâng.”
Cô mở túi giấy, cầm bánh cuốn đưa vào miệng Lệ Trí Thành. Anh thuận theo
tay cô, cắn một miếng. Một tay anh ôm eo Lâm Thiển, một tay gõ nhẹ trên
đầu gối cô.
Lâm Thiển trừng mắt với Lệ Trí Thành, có ăn cái bánh anh cũng bày ra bộ dạng thản nhiên, khống c