
hế toàn cục diện.
Hơn nữa, sau một thời gian dài chung sống, cuối cùng cô cũng phát hiện trên con người Boss có một “thói hư tật xấu” được che giấu rất kỹ. Thật ra
ngay từ đêm đầu tiên, “thói hư tật xấu” này đã có dấu hiệu bộc lộ. Lúc
đó chẳng phải anh bắt cô cởi quần áo của anh? Ngoài quần áo trên người
mình, cô còn phải cởi quần áo cho anh. Lúc bấy giờ Lâm Thiển cảm thấy
hơi kỳ lạ, Lệ Trí Thành ở trên giường nắm quyền chủ đạo từ đầu đến cuối, tại sao mỗi việc cởi quần áo lại để cô làm? Hơn nữa, chẳng phải đàn ông rất thích lột đồ phụ nữ? Sao đến lượt anh lại hoàn toàn trái ngược?
Sau đó, Lâm Thiển dần phát hiện, tuy bình thường Boss rất kiệm lời, bất kể
trên giường hay dưới giường cũng đều khống chế tuyệt đối, nhưng trên
thực tế, anh… khụ khụ, cũng hơi bám người. Chỉ là đặc điểm này ẩn giấu
dưới vỏ bọc trầm mặc mạnh mẽ, là chuyện rất nhỏ không đáng kể, nếu không tinh ý sẽ chẳng thể phát hiện.
Ví dụ, Lệ Trí Thành rất thích cô
ngồi lên đùi anh. Bình thường nhàn rỗi ở nhà, ai làm việc người nấy, Lâm Thiển tự nhiên bị anh kéo ngồi lên đùi. Lúc đầu, cô còn tưởng anh muốn
“giao lưu sâu hơn”, ai ngờ anh chỉ ôm cô, trong khi vẫn cúi đầu đọc
sách. Kết quả anh đọc rất chăm chú, còn cô không thể tập trung tinh
thần.
Ví dụ, Lệ Trí Thành thích cô cởi quần áo cho anh, cũng
thích cô hôn cằm anh. Tuy Lâm Thiển từng nói, đây là bộ phận cô thích
nhất, nhưng không phải mỗi lần thân mật, cô đều hôn chỗ đó. Thế là có
lúc, anh trực tiếp ấn cô xuống dưới cằm anh, hỏi nhỏ: “Chẳng phải em nói thích nơi này hay sao?”
Lại ví dụ, kết thúc mỗi chuyến công tác, dù muộn đến mức nào, anh cũng sẽ về nhà ngay. Buổi sáng thức dậy, nếu
không bận rộn, anh sẽ bày tỏ “sự trung thành” của mình… Ví dụ bây giờ,
anh để cô ngồi trong lòng anh, tự tay đút cho anh ăn.
Lệ Trí Thành nhanh chóng ăn xong, Lâm Thiển nhìn anh bằng ánh mắt chờ mong: “Mùi vị thế nào?”
“Bình thường.” Anh đáp.
“Thế à?” Lâm Thiển ném túi giấy vào thùng rác. Vừa quay đầu, Lệ Trí Thành đã cúi xuống hôn cô.
“Chẳng phải em nói muốn thỏa mãn mồm miệng anh hay sao?” Anh cắn cổ cô một cái.
Lời nói đầy tính ám chỉ, mặt Lâm Thiển nóng ran. Liếc đồng hồ thấy thời
gian còn sớm, cô giơ tay ôm cổ anh: “Anh muốn… thỏa mãn thế nào?”
Lệ Trí Thành bế cô đứng dậy, đi về phía chiếc giường lớn.
…
“Có nhớ anh không?”
“Lệ Trí Thành, chúng ta ở bên nhau hơn một năm rồi. Sao em ngày càng nhớ anh hơn thế nhỉ?”
Căn phòng tràn ngập ánh ban mai trong xanh, xung quanh vô cùng tĩnh mịch, chỉ có đôi nam nữ triền miên quấn quýt.
***
Mười giờ sáng, Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đến văn phòng của Uông Thái Thức đúng hẹn.
Nhìn thấy hai người, Uông Thái Thức cũng không khách sáo, hỏi thân tình: “Cô cậu đã ăn sáng chưa? Chưa ăn thì đi căn tin của công nhân viên đi?”
Lệ Trí Thành mỉm cười: “Chúng tôi ăn rồi, bánh cuốn rau, mùi vị rất ngon.”
Uông Thái Thức cười, lại giới thiệu với anh các món ăn ngon của Đài Loan. Lâm Thiển đứng bên cạnh, trong lòng xốn xang.
Sáng nay anh nói, mùi vị của bánh cuốn rất bình thường. Câu vừa rồi của anh có nghĩa, “mùi vị của cô rất tồi.”
Kết luận của cô quả nhiên chính xác, người đàn ông này ngày càng “xấu xa”, đặc biệt đối với cô.
Lô vật liệu mà Minh Đức mới sáng chế đã đi vào sản xuất. Lô vật liệu này
không chỉ có tính năng thông thường như chống thấm, chống bẩn… mà nhẹ và bền hơn. Đây chính là vật liệu Lệ Trí Thành dùng vào mẫu túi xách mới
trong tương lai.
Ba người đi vòng quanh dây chuyền sản xuất một
lúc, Lệ Trí Thành lên tiếng: “Nhà máy mới ở khu vực Hoa Trung và Hoa Nam đã xây xong, còn khu vực Hoa Bắc và Hoa Đông bắt đầu đào móng, Uông
tổng hãy sắp xếp thời gian đi thăm quan một chuyến.”
Uông Thái
Thức không đáp lời, mà nhìn đôi nam nữ đối tác trước mặt rồi phóng tầm
mắt về phía khu nhà xưởng đã mở rộng gấp mấy lần so với trước kia, ông
đột nhiên có chút cảm khái.
“Trí Thành, Lâm Thiển.” Ông từ tốn mở miệng: “Không ngờ Uông Thái Thức tôi đến lúc tuổi già còn có thể “bay cao”.”
Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đều cười. Uông Thái Thức nói tiếp: “Cô cậu đừng
vội quay về, ở Đài Loan chơi vài ngày. Tối nay bà nhà tôi nấu lẩu, cô
cậu đến ăn cơm cho vui.”
Lệ Trí Thành lập tức nhận lời.
Buổi chiều rảnh rỗi, Lệ Trí Thành và Lâm Thiển tay trong tay đi dạo phố như những cặp tình nhân bình thường.
Trong năm vừa qua, Lâm Thiển chủ yếu phụ trách mảng vật liệu nên cô thường
xuyên đi Đài Loan, do đó thông thuộc nơi này hơn Lệ Trí Thành. Thế là cô dẫn anh đi lang thang trên đường phố sầm uất.
Cảnh sắc xung
quanh không quan trọng, người qua đường cũng không quan trọng, quan
trọng là người ở bên cạnh bạn và tâm tình của bạn. Trước kia, đi dạo
ngoài phố cùng Lệ Trí Thành, mỗi giây mỗi phút đều cảm thấy ngọt như
đường mật. Còn bây giờ, tâm tình của cô cũng có sự thay đổi. Ở bên cạnh
anh có cảm giác tương tự vị mật ong hơi ngọt, nhưng thẩm thấu toàn thân
cô, trở thành thói quen không thể dứt bỏ.
Có lẽ do bệnh nghề
nghiệp, hai người bất giác đi tới khu vực sầm uất nhất thành phố. Nơi
này tập trung một số nhãn hiệu túi xách nổi tiểng châu Á. H