
ai người đi
dưới ánh đèn nhấp nháy của tòa trung tâm thương mại, nhìn thấy quảng cáo của DH trên màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn treo trên đỉnh tòa nhà đối
diện. Quảng cáo rất ấn tượng và thời thượng, bên dưới xuất hiện dòng
chữ: Lượng tiêu thụ năm đứng đầu châu Á.
Lâm Thiển lặng lẽ xem một lúc, trong đầu chợt hiện lên dáng vẻ của Ninh Duy Khải. Không biết bây giờ anh ta thế nào rồi?
Cô lại ngẩng đầu về phía trước. Thật tình cờ, cách đó không xa là một tấm
biển quảng cáo của Minh Đức. Trên màn hình màu đen là bốn chữ MIND màu
bạc đơn giản sáng trưng.
Lâm Thiển quay sang Lệ Trí Thành: “Tuần sau anh định gặp Ninh Duy Khải thật sao?”
Lệ Trí Thành gật đầu. Lâm Thiển thở dài: “Chắc anh ta sẽ muốn đánh anh một trận.”
Khóe miệng Lệ Trí Thành nhếch lên: “Sớm muộn Ninh Duy Khải cũng biết anh và
em là cổ đông lớn của Minh Đức.” Anh liếc cô một cái: “Không có bạn bè
vĩnh viễn…”
Lâm Thiển tiếp lời: “Cũng không có kẻ địch mãi mãi.”
Đàn ông trên thương trường chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.
Lâm Thiển biết rõ nguyên nhân tại sao Lệ Trí Thành lại sắp xếp cuộc gặp với Ninh Duy Khải vào thời điểm này.
Bởi vì trong một năm qua, Sa Ưng và Minh Đức đã bị ràng buộc vào nhau. Lâm
Thiển không rõ Lệ Trí Thành có dự liệu trước cục diện này, nhưng hai
nhãn hiệu đúng là phát triển với tốc độ nhanh chóng mặt.
Tuy
nhiên, theo cá nhân Lâm Thiển, Minh Đức phát triển tốt hơn Sa Ưng một
chút. Giống như việc chip vi xử lý Intel có mặt trong máy tính của các
nhãn hiệu lớn, nó đã đẩy danh tiếng đến tận tầng lớp người tiêu dùng. Vì vậy cuối cùng, Intel không chỉ đơn giản là công ty cung cấp linh kiện
mà nhãn hiệu ngày càng củng cố địa vị của mình.
Bây giờ Minh Đức
cũng vậy. Kể từ lúc Aito mới ra đời vào năm ngoái, Lệ Trí Thành đã chú
trọng việc quảng bá nhãn hiệu Mind. Hiện tại, người tiêu dùng đều biết,
vật liệu sản xuất túi xách Minh Đức của Đài Loan có chất lượng tốt nhất
châu Á.
Mặc dù chuyện Lâm Thiển và Lệ Trí Thành là cổ đông lớn
của Minh Đức được giữ bí mật nhưng người sáng suốt như Ninh Duy Khải
không biết chừng đã sớm phát giác.
Chỉ có điều, bây giờ anh ta và Sa Ưng chắc cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
***
Cùng ngày, Ninh Duy Khải đứng bên cửa sổ văn phòng CEO, phóng tầm mắt ra xa.
Anh ta vừa kết thúc buổi tổng kết kinh doanh quý của Sa Ưng. Tất cả mọi
người, từ nhân viên, tâm phúc của anh ta đến nhà cung ứng, đại diện
khách hàng lớn… đều tỏ ra phấn khởi. Bởi vì đây là lần đầu tiên một sản
phẩm đơn hàng của Tân Bảo Thụy leo lên vị trí quán quân châu Á.
Nghĩ đến đây, Ninh Duy Khải mỉm cười. Nhưng nụ cười không thật vui vẻ, bởi
vì vào thời khắc này, trên bàn làm việc của anh ta còn bản báo cáo thành kinh doanh tổng thể của Tân Bảo Thụy trong quý vừa qua. Ngược lại với
thành tích của Sa Ưng, lượng tiêu thụ hai sản phẩm túi xách thông thường và túi xách dã ngoại giảm một cách rõ rệt. Vì vậy xét về mặt tổng thể,
công ty không đạt lợi nhuận trong quý vừa rồi.
Đứng bất động hồi lâu, cuối cùng Ninh Duy Khải thở dài.
Đúng lúc này, Nguyên Tuấn gõ cửa đi vào, sắc mặt hơi khó coi: “Ninh tổng, đã đến lúc đi trụ sở Chúc thị họp rồi.” Không biết vô tình hay hữu ý,
người trợ lý theo Ninh Duy Khải nhiều năm bây giờ luôn thêm từ “Chúc
thị” vao sau trụ sở hay tập đoàn.
Ninh Duy Khải gật đầu, đi đến
bên bàn làm việc, cầm áo comple vắt ở thành ghế thong thả mặc vào người. Nguyên Tuấn nhìn anh ta, viền mắt đột nhiên hơi cay cay. Anh ta liền
ngoảnh mặt đi chỗ khác, cố gắng đè nén tâm trạng.
Trong đầu Ninh
Duy Khải lại nghĩ đến một số cuộc điện thoại vào buổi tối hôm qua, từ
những người trong nội bộ Chúc thị có mối quan hệ thân thiết với anh ta.
Những cuộc điện thoại này đều có mục đích chung là ngầm ám chỉ cho anh
ta biết:
“Duy Khải, cuộc họp Hội đồng quản trị vào ngày mai nhiều khả năng “nổi gió”.”
“Duy Khải, tình hình bất lợi đối với cậu.”
“Duy Khải, sau này anh có dự định gì?”
…
Ninh Duy Khải đồng thời nhớ ra, sáng nay rời khỏi nhà, Chúc Hàm Dư đi chân
đất, đứng ở huyền quan nhìn anh ta bằng ánh mắt phức tạp, chứa đựng sự
ái mộ, áy náy, hoang mang, bất lực…
Cuối cùng, anh ta thắt cà vạt, mặt vô cảm cùng Nguyên Tuấn xuống lầu. Lâm Thiển có một giấc mơ.
Trong mơ, Lệ Trí Thành ngồi ở thư phòng làm việc. Cô pha cốc trà nóng cầm
sang cho anh, anh giơ tay ôm cô vào lòng. Cảnh tượng này rất quen thuộc, xảy ra vô số lần trong một năm qua, đến mức cô không nhịn được, cười
tủm tỉm trong giấc mộng.
Sau đó cô đột nhiên nằm trên giường, Lệ
Trí Thành phủ người xuống, trước mắt Lâm Thiển chỉ còn lại đường nét
thân thể anh. Còn anh thì thầm bên tai cô: “Lâm Thiển… cả cuộc đời này
anh sẽ không để em rời khỏi anh.”
Lâm Thiển mở mắt, nhận ra mình vẫn đang ở trong ngôi nhà nghỉ ở Đài Loan. Ngoài trời nắng chói chang.
Giữa ban ngày ban mặt, sao cô lại có giấc mơ như vậy? Câu nói “buồn nôn”:
“Cả cuộc đời này anh sẽ không để em rời khỏi anh” không thể thốt ra từ
miệng Lệ Trí Thành. Dù ý nghĩa tương tự, nhưng câu của anh cũng đầy khí
thế, đại loại “Người anh dùng trái tim để đánh đổi, dù thế nào anh c