
đáng yêu hơn nhiều. Bà có dáng người nhỏ bé, ăn mặc tinh tế, gương mặt lúc
nào cũng để lộ nụ cười. Cả đời sống trong vòng tay yêu thương của chồng
nên cách nói chuyện của bà lộ vẻ ngây thơ.
Khi mọi người ngồi bên bàn ăn với nồi lẩu thơm phức, bà hỏi Lâm Thiển: “Tiểu Lâm, hai người định bao giờ kết hôn?”
Lâm Thiển đang uống nước hoa quả, nghe hỏi vậy chỉ “Dạ?” một tiếng, mỉm cười không đáp lời.
Uông Thái Thức lập tức mở miệng: “Thanh niên bây giờ chỉ coi kết hôn là hình thức, con trai bà còn chưa cưới vợ, bà đã lo chuyện người khác.” Nói
xong, ông quay sang con trai, khéo léo chuyển đề tài: “Lúc nào có bạn
gái, anh nhớ dẫn về nhà.”
Cậu Uông cười cười, hàm hồ gật đầu: “Vâng thưa bố, con đang cố gắng.”
Lâm Thiển biết rõ tại sao Uông Thái Thức lại chuyển đề tài. Trong số những
người ngồi ở đây, chắc chỉ có bà Uông không hiểu. Tất nhiên không phải
không thể bàn đến đề tài này, mà vì nó quá riêng tư, không biết đối
phương nghĩ thế nào. Trên thực tế, những người đàn ông như Uông Thái
Thức, Lệ Trí Thành hay Lâm Mạc Thần luôn tỏ ra chừng mực trong các mối
quan hệ xã giao.
Lâm Thiển cũng không nghĩ ngợi nhiều, cho rằng
mọi người đã bỏ qua đề tài này. Ai ngờ Lệ Trí Thành đột nhiên cầm ly
rượu kính bà Uông, đồng thời lên tiếng: “Khi nào kết hôn, chúng tôi nhất định gửi thiếp mời cho bà.”
Người xung quanh đều cười. Bà Uông
vỗ tay, cầm ly rượu chạm với Lệ Trí Thành rồi ngoảnh đầu trừng mắt với
chồng mình, ý là: Ông thấy chưa, đề tài này hay ho thế cơ mà, ông câu nệ quá.
Uông Thái Thức chỉ cười cười.
Nghe câu nói của Lệ
Trí Thành, Lâm Thiển giật mình, ngẩng đầu nhìn anh. Cảm nhận được ánh
mắt của cô, anh cũng nhướng mắt nhìn cô.
Do khói ở nồi lẩu bốc
nghi ngút, đôi mắt anh như phủ lớp sương mờ. Ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn pha lê trên đỉnh đầu tựa hồ thu vào đáy mắt hun hút của anh.
Lâm Thiển bỗng nhớ tới câu nói của Lệ Trí Thành lúc mới theo đuổi cô: Đây là lần đầu tiên, tôi muốn giành lấy một người phụ nữ.
Bao nhiêu ngày tháng trôi qua, hôm nay anh lại nhìn cô bằng ánh mắt đó, tựa hồ âm thầm nói với cô, anh muốn giành được cô.
Lâm Thiển cúi đầu, tiếp tục uống hoa quả.
Đúng lúc này, di động của Lệ Trí Thành đổ chuông. Anh liếc qua màn hình, lên tiếng: “Các vị cứ ăn đi, tôi nhận điện thoại.” Nói xong, anh đứng dậy
đi ra ngoài ban công.
Lâm Thiển bất giác dõi mắt theo bóng Lệ Trí Thành. Mọi người tựa như cũng cảm giác ra điều gì đó, không còn trò
chuyện nhiệt tình như trước đó. Uông Thái Thức cũng nhẫn nại chờ đợi.
Lệ Trí Thành nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại, mở cửa ban công, nháy
mắt với Lâm Thiển. Lâm Thiển cười cười, đứng dậy đi về phía anh.
Uông Thái Thức chắc cũng “tâm linh tương thông”, cùng đứng dậy đi ra ban công. Sau đó, ông mở miệng hỏi trước: “Có tin vui à?”
Lệ Trí Thành cười: “Uông tổng đúng là đoán việc như thần. Chúc thị vừa
công bố quyết định mới của Hội đồng quản trị, Ninh Duy Khải không được
tiếp tục quản lý Tân Bảo Thụy mà bị điều đi làm giám đốc công ty con
trực tuyến mới thành lập. Tuy nhiên, cổ phần của Sa Ưng vẫn nằm trong
tay anh ta. Tân Bảo Thụy bây giờ do cậu hai nhà họ Chúc quản lý.”
Lâm Thiển và Uông Thái Thức đều lặng thinh.
Dù một năm nay, thị trường túi xách thông thường của Tân Bảo Thụy có bị
thu hẹp nhưng kể cả khi Ái Đạt phát động cuộc “tấn công” quy mô lớn, bọn họ vẫn cứ đối đầu trực diện. Bởi vì có Ninh Duy Khải nên Tân Bảo Thụy
luôn đứng vững trước mọi sóng gió.
Bây giờ mất Ninh Duy Khải, Tân Bảo Thụy khác nào chim ưng bị chặt cánh. Cậu hai nhà họ Chúc tuy có
năng lực kinh doanh nhưng so với Ninh Duy Khải còn thua mấy bậc. Hơn
nữa, quá trình tiếp quản cũng cần có thời gian thích ứng, đợi anh ta
vượt qua giai đoạn này, Ái Đạt đã bay lên trời cao từ lâu.
Lệ Trí Thành đương nhiên nghĩ ngay ra vấn đề, anh mỉm cười nói với Uông Thái
Thức: “Uông tổng, có thể đưa sản phẩm túi xách thông thường trực thuộc
nhãn hiệu Aito của chúng ta vào sản xuất rồi.”
Rời khỏi nhà Uông
Thái Thức về ngôi nhà nghỉ đã hơn chín giờ tối, Lệ Trí Thành uống không
ít rượu nên Lâm Thiển lái xe. Gương mặt anh ửng đỏ nhưng ánh mắt vẫn còn tỉnh táo. Vừa vào nhà, anh liền ngồi xuống ghế, giơ tay bóp trán.
Lâm Thiển pha cho anh một cốc trà giải rượu rồi lấy khăn mặt ấm.
Lệ Trí Thành uống một ngụm trà, Lâm Thiển vừa lau mặt cho anh vừa hỏi: “Anh uống bao nhiêu vậy?”
“Bảy, tám chén.”
Lâm Thiển lại cởi cúc áo sơ mi của Lệ Trí Thành rồi lau cổ cho anh.
Vừa nãy ở nhà Uông Thái Thức, vì nhận được tin vui nên đám đàn ông càng
uống nhiệt tình. Lệ Trí Thành cụng hết ly này đến ly khác với bố con họ
Uông. Thỉnh thoảng, bà Uông chen vào một ly, Lâm Thiển cũng không can
ngăn.
Cô không lo lắng không phải vì tửu lượng của anh, mà vì anh có khả năng tự kiềm chế rất mạnh nên chẳng cần người khác nhắc nhở.
Nhiều đàn ông uống rượu hay quá đà, Lệ Trí Thành tuyệt đối không tồn tại điều đó. Nếu cảm thấy đủ, anh sẽ dừng lại, người khác mời thế nào, anh
cũng sẽ không uống thêm dù chỉ một ly.
Lâm Thiển chưa từng chứng
kiến Lệ Trí Thành say khướt bao giờ, cùng lắm là mặt đỏ bừng