Insane
Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326123

Bình chọn: 8.00/10/612 lượt.

y Khải lại

quay về phía mọi người: “Vì vậy, hy vọng duy nhất của tôi bây giờ là quý vị hãy ở lại Tân Bảo Thụy, nỗ lực làm việc, đạt thành tích xuất sắc hơn trước, ổn định vị thế của công ty trên thị trường, chứ không phải lo

lắng đến vấn đề cá nhân tôi đi hay ở, để rồi hủy hoại “giang sơn” mà

chúng ta bao năm vất vả mới tạo ra. Nhìn từ góc độ khác, tôi vẫn là cổ

đông lớn của Sa Ưng, các vị làm tốt, tôi cũng có thể kiếm được nhiều

tiền.

Về dự định của tôi… Nếu tương lai tôi có thật sự tách

riêng, thì đó cũng phải là lĩnh vực tốt và rộng mở hơn, mới có thể kéo

mọi người đi cùng, mới không phụ lòng tin và kỳ vọng của mọi người đối

với tôi.”

***

Trước khi đi nhậm chức ở công ty trực tuyến nhỏ, Ninh Duy Khải xin phép nghỉ một tháng. Do đó, sau khi từ biệt đám

tâm phúc ở Tân Bảo Thụy, anh ta chẳng có việc gì để làm. Ninh Duy Khải

bảo Nguyên Tuấn lái xe dạo loanh quanh trong thành phố một ngày, tầm

chạng vạng tối mới về nhà.

Ninh Duy Khải sống ở khu biệt thự đắt

nhất trong thành phố. Khu vực này vô cùng đẹp đẽ và xa hoa, ngay cả đèn

đường cũng được nạm pha lê, tỏa ánh sáng mờ ảo, khiến ngôi nhà của anh

ta như thế ngoại đào nguyên trong giấc mộng.

Ninh Duy Khải đẩy

cửa vào nhà. Trong phòng sáng dìu dịu, không một bóng người. Ngửi thấy

mùi thức ăn thơm lừng, anh ta mới phát hiện bụng đói cồn cào.

Nghe tiếng động, Chúc Hàm Dư lập tức từ nhà bếp chạy ra ngoài. Cô mặc bộ váy dài màu rượu vang, đi chân đất, trông duyên dáng mà yếu ớt, giống một

công chúa xinh đẹp không biết tự chăm sóc bản thân.

“Mau đi dép vào.” Ninh Duy Khải nói.

Chúc Hàm Dư “Vâng” một tiếng, cúi người tìm dép đi trong nhà dưới sofa.

Nhưng dù cô cúi thấp đầu, Ninh Duy Khải vẫn phát hiện viền mắt cô đỏ

hoe, chứng tỏ ban ngày cô đã khóc không ít.

Trong lòng Ninh Duy Khải đột nhiên trào dâng cảm giác mệt mỏi chưa từng có.

Buổi sáng ở Tân Bảo Thụy, anh ta rời đi trước mặt cấp dưới, dáng vẻ vẫn rất

ung dung, phong độ và bình thản. Những lời hào hiệp và chính trực mà

Ninh Duy Khải nói với bọn họ là suy nghĩ chân thực, nhưng không phải

toàn bộ suy nghĩ của anh ta.

Trong tiềm thức của Ninh Duy Khải,

một ngày nào đó đương nhiên anh ta sẽ tách ra làm riêng, không tiếp tục

bán mạng cho Chúc thị.

Nhưng không phải là bây giờ. Anh ta vừa bị Chúc thị hạ bệ, nguyên khí tổn thương.

Anh ta không vội, nhẫn nại đợi thời cơ tốt hơn mới trở lại.

Ở bên ngoài, Ninh Duy Khải luôn giữ lý trí tỉnh táo, nhưng về đến nhà,

nhìn thấy người vợ hiền, vỏ bọc lập tức tan biến. Toàn thân anh ta chỉ

còn lại sự mệt mỏi và bất lực.

Trước đây, mỗi khi bắt gặp bộ dạng đau buồn của vợ, Ninh Duy Khải sẽ đi đến, ôm cô vào lòng dỗ dành, hoặc

lên giường tình cảm một hồi.

Chẳng phải cô là công chúa của anh ta hay sao?

Nhưng hôm nay, anh ta thật sự không muốn mở miệng.

“Anh đi ngủ đây.” Ninh Duy Khải chỉ buông một câu rồi quay người về phòng.

Chúc Hàm Dư kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh… anh không ăn tối sao?”

“Không, anh ăn rồi.”

Ninh Duy Khải nói ngủ là ngủ thật. Anh ta kéo rèm cửa sổ rồi nằm xuống

giường. Căn phòng tối mờ mờ, anh ta nhắm mắt, ý thức trở nên mơ hồ.

Đã lâu rồi anh ta mới được ngủ yên lành như vậy.

Ai ngờ, Ninh Duy Khải vừa mới chợp mắt một lúc, đột nhiên có người nằm sấp trên ngực, khiến anh ta giật mình tỉnh giấc.

Là Chúc Hàm Dư. Thân thể cô hết sức mềm mại, đôi mắt long lanh như hồ nước mùa thu nhìn anh ta chăm chú, sắc mặt đầy lo lắng.

Ninh Duy Khải giơ tay ôm cô vào lòng. Anh ta thật sự không muốn nói chuyện,

nên dùng động tác này bày tỏ sự mệt mỏi, phiền chán và áy náy của mình.

Hy vọng cô có thể thông cảm.

Hai người trầm mặc một lúc, Chúc Hàm Dư lên tiếng, giọng điệu có ý thăm dò

nhưng không che giấu vẻ bi thương: “Duy Khải, anh… anh có chống lại bố

và các anh trai không?”

Ninh Duy Khải lập tức mở mắt nhìn vợ. Đột nhiên anh ta cảm thấy không chịu nổi.

Ở giây tiếp theo, anh ta đẩy người Chúc Hàm Dư, xuống giường mặc áo khoác đi ra ngoài. Giọng Chúc Hàm Dư từ phía sau truyền tới: “Duy Khải, anh…”

Anh ta đã ra đến cửa, rời khỏi nhà.

Nhận được điện thoại của Ninh Duy Khải, Nguyên Tuấn vô cùng kinh ngạc. Bởi

vì bao nhiêu năm qua, Ninh Duy Khải không bao giờ tự dưng đến những nơi

vui chơi giải trí như quán bar, hộp đêm. Kể cả khi công việc bắt buộc,

không thể từ chối, anh ta cũng chỉ ngồi đến chín giờ là đứng dậy cáo từ. Có người đàm tiếu sau lưng Ninh Duy Khải, nói anh ta dựa hơi nhà vợ,

chẳng dám ra ngoài chơi bời, làm đàn ông mà phải quy củ như anh ta đúng

là rất bí bách.

Nguyên Tuấn biết không phải do nguyên nhân đó.

Với thủ đoạn của Ninh tổng, nếu thật sự muốn giở trò ở ngoài, chắc chắn

có thể giấu cô tiểu thư Chúc Hàm Dư hiền lành. Vì vậy Nguyên Tuấn kết

luận, Ninh Duy Khải không bừa bãi là do tình cảm của hai vợ chồng sâu

đậm và tốt đẹp.

Vậy mà hôm nay, Ninh Duy Khải lại kêu anh ta cùng đi quán bar.

Tuy nhiên, Nguyên Tuấn nhanh chóng thông suốt vấn đề. Sự ngiệp gặp trắc trở như vậy, chẳng người đàn ông nào không bị đả kích. Sếp muốn phóng túng

một chút cũng không có gì đáng trách.

Hai người nhanh chóng có