Duck hunt
Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326043

Bình chọn: 8.00/10/604 lượt.

mặt tại một quán bar.

Ninh Duy Khải vẫn giữ bộ dạng nho nhã ôn hòa. Vì vậy Nguyên Tuấn tạm thời

yên tâm. Anh ta gọi một két bia, hai người lặng lẽ uống.

Đây là

quán bar nổi tiếng nhất thành phố Lâm. Quả nhiên danh bất hư truyền,

không chỉ trong sàn nhảy mà chỗ nào trong quán bar cũng có thanh niên

trai gái lắc lư theo điệu nhạc.

Ninh Duy Khải mỉm cười: “Đã lâu lắm tôi không đến quán bar thư giãn. Lần trước còn đang học đại học.”

Nguyên Tuấn cười: “Vâng. Bởi vì anh bận rộn công việc đúng không?”

Ninh Duy Khải trầm ngâm vài giây, lắc đầu: “Không, bởi vì một lần chơi quá

hăng ở quán bar, tôi đã phạm phải sai lầm không mong muốn. Lúc đó còn

trẻ, nhất thời kích động nên tôi đã thề độc, không bao giờ đặt chân vào

quán bar nữa. Nhắc đến mới nhớ, hóa ra tôi đã giữ mình bao nhiêu năm

rồi.”

Nguyên Tuấn không biết Ninh Duy Khải còn có quá khứ như

vậy, cũng không dám hỏi nhiều. Hai người tiếp tục im lặng dõi mắt về

phía sàn nhảy.

Từ trước đến nay, quán bar luôn là nơi tìm vui.

Ninh Duy Khải có ngoại hình tuấn tú, người tinh tường nhìn quần áo của

anh ta và chiếc chìa khóa xe ô tô Mercedes trên bàn, sẽ đoán ra anh ta

là người có tiền. Thêm vào đó, anh ta không có phụ nữ bên cạnh. Vì vậy,

rất nhanh có một cô gái tiến tới bắt chuyện.

Đối tượng đương

nhiên cũng phải tự tin về bản thân mới dám bắt chuyện với Ninh Duy Khải. Người vừa xuất hiện là một cô gái xinh đẹp, tuổi đôi mươi, trông giống

sinh viên đại học. Đôi mắt cô trong veo sạch sẽ. Cô mặc bộ váy dài sặc

sỡ, toát ra vẻ phong tình thoát tục. Cô ngồi xuống cạnh Ninh Duy Khải,

cất giọng thánh thót: “Anh này, anh đang xem gì thế?”

Nguyên Tuấn chau mày, định đuổi cô gái đi chỗ khác. Ninh Duy Khải đưa mắt ra hiệu,

ngăn anh ta lại. Nguyên Tuấn nghi hoặc ngậm miệng.

“Tôi không xem gì cả.” Ninh Duy Khải cất giọng lịch sự.

Cô gái giơ tay về phía anh ta: “Em tên Lydia.”

Ninh Duy Khải nhẹ nhàng bắt tay cô: “Cái tên không quan trọng.”

Lydia phì cười: “Anh chẳng có phong độ gì cả.” Cô đột nhiên ghé sát tai Ninh

Duy Khải, thì thầm: “Anh đừng tưởng em cố tình bắt chuyện với anh. Em

thấy anh có vẻ buồn bã nên tạo cho anh một cuộc gặp gỡ tươi đẹp. Tâm

trạng của anh đã đỡ hơn chưa?’ Nói xong, cô gái đột ngột đứng dậy bỏ đi

mất, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.

Nguyên Tuấn hồ nghi dõi theo bóng cô. Ninh Duy Khải bật cười khẽ một tiếng.

Tại sao lại cười? Bởi vì anh ta cảm thấy bản thân rất nực cười.

Người đàn ông ba mươi tuổi để lộ sự chán nản ra ngoài mặt, khiến một cô gái

trẻ dễ dàng nhận ra, sau đó tặng anh ta cái gọi là “cuộc gặp gỡ tươi

đẹp.”

Trong khi đó, bà xã của anh ta nhìn không thấy, nhận không ra.

Nhiều năm trước cũng từng có một cô gái trong sáng, tinh ý như vậy yêu anh ta.

Cô biết rõ tham vọng của anh ta, cũng hiểu rõ khó khăn của anh ta. Một câu nói của anh ta cũng có thể khiến cô cười khúc khích. Lúc anh ta sầu não vì công việc, cô chau mày ngồi bên cạnh cùng nghĩ cách. Lúc tương lai

của anh ta còn mờ mịt, cô không ghét bỏ, ngược lại tỏ ra hừng hực khí

thế, động viên anh ta: “Không sao, hai chúng ta đâu phải không có tài

cán gì, gây dựng sự nghiệp ở thành phố Lâm chắc không vượt quá tầm tay.”

Cô còn chí khí, hăng hái hơn anh ta.

Bây giờ, tuổi thanh xuân đã qua, tình yêu đó chỉ còn lại hình bóng mơ hồ

trong ký ức. Đối với Ninh Duy Khải, Lâm Thiển chỉ là một nhân chứng của

thời trai trẻ, không thể làm gợn sóng cuộc sống hiện tại của anh ta.

Ninh Duy Khải biết rõ, anh ta yêu vợ mình, yêu vẻ đẹp của cô, yêu sự đơn thuần, sự yếu đuối và cả sự giàu có của cô.

Nhưng rốt cuộc anh ta đã đánh mất thứ gì?

Với tài sản hiện có, dù bị Chúc thị lật đổ, anh ta vẫn hoàn toàn có thể

thua keo này bày keo khác. Nhưng tại sao anh ta lại ảo não như một cậu

bé mới lớn, đột nhiên không nhìn thấy tương lai của mình trong đêm tối

bình thường thế này?

***

Trong lúc Ninh Duy Khải sa sút

tinh thần, người hả lòng hả dạ nhất trong ngành túi xách ở thành phố Lâm lại không phải là nhân viên của Ái Đạt mà là Trần Tranh.

Lúc

này, anh ta đang đứng ở nhà xưởng của Tư Mỹ Kỳ, theo dõi đám công nhân

bận rộn và một đống sản phẩm mới vừa rời khỏi dây chuyền sản xuất.

Đằng sau anh ta là các giám đốc bộ phận của Tư Mỹ Kỳ. Đối với trận “sống

mái” lần này của “thái tử” kiêm CEO, bọn họ nơm nớp bất an nhưng cũng

đầy lòng tin. Trong con mắt của bọn họ, vì sự thất bại của nhãn hiệu

Aito trong năm ngoái nên thành tích của Ái Đạt làng nhàng; Tân Bảo Thụy

tự đập vào chân mình, đánh mất thị trường túi xách thông thường. Bây giờ trên thị trường, tốc độ tiêu thụ của Sa Ưng đã bước vào xu thế ổn định. Đây chính là thời cơ tốt để chiếm lấy thị trường túi xách thông thường.

Tất nhiên, bọn họ có ý nghĩ đó là do không biết Ái Đạt chính là ông chủ

thật sự của công ty vật liệu Minh Đức. Bọn họ thậm chí còn từng mua vật

liệu của Minh Đức. Thấy chất lượng rất tốt, bộ phận mua sắm của Tư Mỹ Kỳ còn dự định đề xuất hợp tác lâu dài.

Vào thời khắc này, Trần Tranh đang có tâm trạng sôi sục.

Trong năm qua, Ái Đạt và Tân Bảo Thụy thay nhau xuất chiêu. Dưới sự “đàn áp”