
rời khỏi vị trí hết thế này?”
Đám đông đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí trong văn phòng trầm xuống một cách kỳ lạ.
Vị phó tổng lên tiếng trước: “Ninh tổng, sau này anh có dự định gì?” Mọi
ngươi phụ họa: “Đúng vậy, chúng tôi muốn biết”, “Anh không thể lặng lẽ
bỏ đi như vậy.”
Ninh Duy Khải đứng dậy, đi đến trước mặt mọi người.
“Tạm thời tôi chưa nghĩ đến vấn đề này.”
Câu trả lời của anh ta rất khéo léo, làm mọi người không biết tiếp lời thế
nào. Đúng lúc này, giám đốc nhãn hiệu Sa Ưng mở miệng. Anh ta ngoài ba
mươi tuổi, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, là người thông minh và
quyết đoán, cũng là một trong những người quản lý xuất sắc của Tân Bảo
Thụy nên được Ninh Duy Khải một tay bồi dưỡng và đề bạt.
“Ninh
tổng, tôi đã chuẩn bị sẵn đơn xin từ chức, là của cá nhân tôi.” Anh ta
rút một phong bì từ túi áo, đưa cho Ninh Duy Khải: “Ninh tổng, sếp đi
đâu tôi đi đó.”
Ninh Duy Khải liếc qua, không nhận phong bì cũng không lên tiếng.
Những người khác tuy không tỏ thái độ kiên quyết như giám đốc nhãn hiệu Sa
Ưng nhưng thấy Ninh Duy Khải lặng thinh, bọn họ lần lượt mở miệng.
“Đúng vậy Ninh tổng, chúng tôi theo sếp bao năm, sếp không thể nói đi là đi.”
“Chúng ta không thể đề xuất với Hội đồng quản trị sao? Toàn thể nhân viên Tân Bảo Thụy sẽ viết đơn yêu cầu.”
“Ninh tổng, công ty trực tuyến đó chỉ có mười mấy người, vốn điều lệ mấy chục triệu, có gì hay? Sao anh không tách ra thành lập công ty riêng?”
Sau khi một ai đó nêu ra ý kiến này, tất cả mọi người im lặng trong giây lát rồi mở miệng tán thành.
“Đúng vậy, về phương diện kỹ thuật, nhà cung ứng vật tư, nguồn khách hàng lớn đều nằm trong tay chúng ta. Chúng ta tách ra làm một nhãn hiệu riêng là được.”
“Nhân lực cũng không thành vấn đề. Nhân viên trong công
ty, ai không phục Ninh tổng? Chỉ cần sếp nói một câu, ít nhất toàn bộ
nhân viên và mối quan hệ của bộ phận Mua sắm vật tư chúng tôi sẽ đi theo anh.”
“Ninh tổng, trên thực tế tôi đã muốn khuyên anh tách ra từ lâu. Với địa vị của anh trong ngành, nói một câu thật lòng, là Tân Bảo
Thụy dựa vào anh, chứ không phải anh dựa vào Tân Bảo Thụy.”
…
Trong cả quá trình, Ninh Duy Khải giữ im lặng từ đầu đến cuối.
Nhưng mọi người đều không lấy làm lạ. Bởi đây là thói quen xưa nay của anh
ta. Ninh Duy Khải luôn để cấp dưới phát biểu trước, bất luận đúng sai,
anh ta đều không trách mắng hay phủ nhận, tuyệt đối không khiến nhân
viên khó xử. Anh ta sẽ suy nghĩ kỹ càng, sau đó nói cho mọi người biết
quyết định cuối cùng của mình.
Mà quyết định này thường đưa Tân
Bảo Thụy đến phương hướng đúng đắn nhất. Cho dù sự thành công của Sa Ưng khiến lợi nhuận của các nhãn hiệu trực thuộc khác suy giảm, nhưng người tinh tường đều biết, đây là kết quả tốt nhất mà vị CEO này giành được
trong hoàn cảnh chịu nhiều áp lực từ nội bộ cũng như bên ngoài.
Bản thân Ninh Duy Khải không biết, mấy ngày trước, sau khi Hội đồng quản
trị công bố quyết định, nhiều nhân viên cảm thấy buồn, phẫn nộ và bất
bình. Uy danh của một người lãnh đạo thành công luôn tồn tại khắp mọi
nơi trong doanh nghiệp. Mỗi ngày, công nhân viên đều ngước nhìn Ninh Duy Khải, chứng kiến tài năng và sự quyết đoán của anh ta. Hơn nữa, cảm
nhận trực tiếp nhất của bọn họ chính là khoản tiền thưởng mỗi năm một
hậu hĩnh hơn, công ty ngày càng có địa vị cao trong ngành. Đối với bọn
họ, Ninh Duy Khải là một biểu tượng.
Anh ta đại diện cho sự sáng tạo, chí tiến thủ, luôn chiếm giữ vị trí đầu ngành của Tân Bảo Thụy.
Một ngày nào đó, vị lãnh đạo này đột nhiên rời khỏi chức vụ, mọi công nhân
viên, kể cả người chưa từng gặp anh ta cũng sẽ cảm thấy trong lòng trống trải, cảm thấy hoang mang. Họ có cảm giác, Tân Bảo Thụy trong tương lai sẽ không còn là Tân Bảo Thụy của trước kia.
***
Ninh Duy Khải đảo mắt một lượt. Anh ta nhẩm đếm trong lòng, trong công ty có tất cả hai mươi tư bộ phận, mười sáu người phụ trách có mặt ở đây hôm nay,
bộ phận quan trọng đều xuất hiện. Đúng là dấu hiệu tốt lành.
Anh ta mỉm cười.
Nụ cười của Ninh Duy Khải khiến mọi người dấy lên tia hy vọng. Trợ lý
Nguyên Tuấn hơi hồi hộp, lẽ nào Boss đã sớm có dự định? Tốt quá!
Không ngờ, câu trả lời của Ninh Duy Khải nằm ngoài dự liệu của mọi người.
“Tôi rất cảm kích mọi người đã đến tiễn tôi hôm nay. Cũng cảm ơn quý vị tin
tưởng Ninh Duy Khải tôi như vậy.” Anh ta vỗ vai giám đốc nhãn hiệu Sa
Ưng, mắt hướng về Phó tổng: “Tôi xin nhận tâm ý của quý vị, cũng sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Mấy ngày qua, tôi luôn suy nghĩ một vấn đề, thứ mà
tôi muốn là gì? Tiền bạc, danh lợi hay quyền lực?”
Mọi người im
lặng lắng nghe, Ninh Duy Khải lắc đầu: “Không, tất cả đều không phải.
Nếu tôi muốn những thứ này, đi đâu mà chẳng giành được.” Anh ta ngoảnh
đầu, dõi mắt ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ và khu nhà xưởng rộng
lớn của Tân Bảo Thụy, miệng nở nụ cười nhàn nhạt: “Tân Bảo Thụy là tâm
huyết của tôi trong nhiều năm qua. Đặc biệt là Sa Ưng, tuy mới thành lập một năm nhưng nhãn hiệu này là nguồn thu chủ yếu của công ty, từ nay về sau sẽ còn không gian phát triển rất lớn.”
Ninh Du