
ách ra vào nườm nượp. Ngoài cửa kính dán dòng chữ “Hàng mới về”. Nhân viên bán hàng bận rộn chạy đi
chạy lại tiếp đón khách.
Trước tình trạng tương phản này, Lâm Thiển chỉ có thể kết luận, một chiến lược thất bại có thể khiến doanh
nghiệp tư nhân xuất sắc có bề dày vài chục năm sụp đổ với tốc độ khó có
thể tưởng tượng.
Cô lén liếc Lệ Trí Thành. Vẻ mặt của anh vẫn điềm tĩnh như thường lệ, như một núi băng bất động, chỉ có ngón tay gõ
nhẹ trên vô lăng.
Lâm Thiển cân nhắc câu từ rồi mở miệng: “Lệ tổng, thật ra xét về chất lượng sản phẩm, chúng ta không thua kém Tư Mỹ Kỳ và Tân Bảo Thụy, đây là kết quả do tôi tự so sánh. Thậm chí tôi cảm
thấy chất lượng của chúng ta còn tốt hơn bọn họ. Nền tảng của chúng ta
không có gì đáng phàn nàn.
Giống như lần này Minh Thịnh tổ
chức đấu thầu, tuy thư mời được gửi tới sáu công ty, nhưng chỉ ba công
ty có thể sản xuất sản phẩm cao cấp đạt tiêu chuẩn quốc tế. Tôi cho rằng chỉ cần làm tốt Hồ sơ dự thầu, chúng ta vẫn có cơ hội thắng lợi.
Về phương diện cửa hàng cửa hiệu cũng vậy thôi, không phải sản phẩm của
chúng ta kém, mà là trước đó... “binh bại như núi đổ”, đồng thời chúng
ta bị các công ty khác liên kết chèn ép, dẫn đến hàng tốt giá hạ cũng
không bán được. Thật ra chỉ cần đổ tiền tạo dựng lại thương hiệu, tôi
nghĩ lượng tiêu thụ sẽ không đến nỗi nào.”
Nhận định này là sự thực, nhưng trong cuộc đời, bất cứ điều gì bao giờ cũng nói dễ hơn làm.
Lệ Trí Thành ngoảnh đầu nhìn cô: “Ừ, chúng ta cứ tiến từng bước một.”
Giọng nói trầm ấm rõ ràng, đầy sức mạnh của anh khiến từng câu từng chữ đi
thẳng vào trái tim người phụ nữ. Lâm Thiển hiếm khi bị ảnh hưởng bởi
ngôn từ của người khác, nhưng vào thời khắc này, chỉ một câu nói đơn
giản của anh cũng khiến cô cảm thấy một sức mạnh chân thành và kiên
định.
Dù là người khéo ăn nói nhưng cô nhất thời không biết
đối đáp ra sao. Không, bây giờ chẳng cần nói điều gì cả, Cô mỉm cười
nhìn vào mắt Lệ Trí Thành... Đúng, cô nên cho Boss cảm giác hai người
giống cấp trên và cấp dưới nhưng cũng giống tri kỷ.
Đúng lúc
này, khóe mắt Lâm Thiện bắt gặp động tĩnh bất thường ở phía trước. Cô
ngoảnh đầu, lập tức phát hiện ra Trần Tranh. Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Anh ta đang cùng mấy người xuống xe ô tô, đồng thời quay mặt về phía cửa
hàng Flagship Tư Mỹ Kỳ, sau đó anh ta thong thả đi về bên này.
“Boss!” Lâm Thiển kêu một tiếng, đồng thời cúi thấp người né tránh tầm nhìn của Trần Tranh. Thấy Lệ Trí Thành vẫn ngồi yên bất động, cô vô thức định
kéo tay anh xuống dưới.
Ai ngờ phản ứng của Lệ Trí Thành
nhanh kinh hồn. Vừa chạm vào cổ tay anh, Lâm Thiển liền cảm thấy một sức mạnh ập đến. Sau đó, cổ tay cô bị anh giữ chặt.
Lâm Thiển ngây người, Lệ Trí Thành liếc cô một cái đồng thời vẫn cúi thấp người, trốn ở dưới vô lăng.
Cô vẫn bị anh nắm cổ tay. Lúc này, thân thể và mặt hai người cách nhau
chưa đến mười xen ti mét. Cô tựa hồ có thể nhìn rõ đôi lông mày đen của
anh và hình bóng cô trong đôi mắt anh. Hơi thở nóng hổi của anh dường
như phả vào mặt cô.
Lệ Trí Thành yên lặng nhìn cô.
Lâm Thiển hơi đỏ mặt, mở miệng giải thích: “Lệ tổng, chúng ta đến đây tìm hiểu tình hình, không thể để đối phương phát hiện.”
Kỳ thực Lâm Thiển nghĩ, Trần Tranh là kẻ không từ thủ đoạn, lại thích cười nhạo người khác. Nếu bị anh ta bắt gặp, chỉ e anh ta sẽ thách thức hay
nói những lời khó nghe. Sao cô có thể để Lệ Trí Thành rơi vào hoàn cảnh
này? Tất nhiên cô cũng không thể nói rõ với anh.
“Ừ.” Anh đáp khẽ, vẻ mặt trầm tĩnh, cũng không biết có nhận ra dụng ý của cô. Nhưng
bây giờ, điều Lâm Thiển quan tâm hơn cả... là khoảng cách giữa hai người dường như không thích hợp.
Tay cô vẫn nằm trong tay anh. Lâm Thiển đoán vừa rồi đại khái là phản ứng tự vệ của Boss, bây giờ Boss
vẫn chưa định thần nên quên không buông tay. Lâm Thiển không tiện rút
tay về, trong lòng rất ngại ngùng. Bàn tay đàn ông to lớn thô ráp nhưng
cũng rất ấm áp, cô thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng vết chai mỏng ở lòng bàn tay anh áp trên mu bàn tay mềm mại của cô.
Một ý nghĩ
không liên quan xuất hiện trong đầu Lâm Thiển: lúc cởi bỏ quân phục và
khoác bộ comple, anh thật sự giống công tử nhà giàu. Nhưng bàn tay anh
tương đối lớn và thô ráp, quả nhiên về bản chất anh vẫn là người đàn ông chân chính.
Lệ Trí Thành vẫn giữ nguyên tư thế cúi thấp
người, yên lặng nhìn Lâm Thiển. Trong không gian chật hẹp, hơi thở của
hai người dường như hòa quyện.
Không ổn, tình huống này rất không ổn.
Lâm Thiển lập tức quay sang một bên. Cô giả bộ cúi thấp hơn, đồng thời thản nhiên hỏi: “Anh ta đã đi chưa?”
Lệ Trí Thành ở phía trên cô, chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể quan sát tình hình bên ngoài. Vài giây sau anh nói: “Vẫn chưa.”
Lâm Thiển đành giữ nguyên tư thế bất động.
Chỉ là cô dần phát hiện tư thế này càng bất thường, bởi hơi thở ấm nóng của Lệ Trí Thành thổi vào cổ cô rõ mồn một. Chắc chắn anh vô ý, nhưng cũng
đủ khiến cô có cảm giác xuất hiện một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua
vùng cổ.
Giống như nhiều người phụ nữ, vùng cổ là bộ phận
tương đối nhạy cảm, nhưng bây giờ Lâm