
Thiển chỉ có thể cứng đờ người.
Tiếp theo, một luồng khí nóng từ cổ lan truyền lên mặt, Lâm Thiển không
cần soi gương cũng biết, hai má cô chắc chắn đã ửng đỏ.
Hừ... tên Trần Tranh đáng ghét này, sao còn lần chần mãi? Chẳng phải anh ta
luôn có tác phong nhanh nhẹn? Sao hôm nay dừng ở ngoài cửa lâu thế? Đúng là người đàn ông này sinh ra để khiến cô bực mình.
Một lúc sau, đến khi Lâm Thiển mỏi cổ, mới nghe thấy Lệ Trí Thành lên tiếng: “Đi rồi.”
Lâm Thiển lập tức ngồi thẳng người, thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Lệ Trí
Thành tựa hồ mới phát hiện anh vẫn đang nắm tay Lâm Thiển, liền buông
tay cô.
Lâm Thiển cố tỏ ra trấn tĩnh, mỉm cười với anh: “Boss, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lệ Trí Thành dường như không để ý đến tình huống ngượng ngùng vừa rồi, anh nhìn thẳng về phía trước, đặt tay lên vô lăng, bình thản trả lời: “Về
công ty.”
Sau khi về công ty, Lâm Thiển nhanh chóng lao vào
công việc căng thẳng. Tầm chiều tối, cô và Lệ Trí Thành lại đi đến chỗ
Tổ dự án.
Không chỉ bọn họ, Cố Diên Chi và Phó tổng giám đốc
phụ trách kỹ thuật sản xuất cũng có mặt. Ba lãnh đạo cao cấp cùng thẩm
định bản thảo hồ sơ dự thầu.
Bên ngoài trời sẩm tối, cả khuôn viên công ty rộng lớn và tĩnh mịch, chỉ có nơi này bật đèn sáng trưng.
Tiết Minh Đào nghiêm nghị báo cáo: “... Về phương diện giá cả, mức đơn
giá thấp nhất là 1500 NDT, không thể thấp hơn. Bởi vì chúng ta sử dụng
vật liệu đắt nhất, dù là vật liệu tồn kho nhưng giá thành cũng có giới
hạn. Mặt khác, nếu còn hạ thấp giá... khoản thanh toán đầu của khách
hàng không đủ để chúng ta duy trì sản xuất.
Về phương diện
thời hạn giao hàng, bởi vì lô hàng này có yêu cầu chất lượng rất cao, dù công nhân một ngày làm ba ca không ngừng nghỉ, nhanh nhất cũng cần sáu
tháng mới hoàn thành toàn bộ lô hàng...”
Anh ta nói xong, cả
Tổ dự án đều nhìn ba vị lãnh đạo bằng ánh mắt có phần mệt mỏi nhưng cũng hưng phấn và chờ đợi. Lâm Thiển biết bọn họ chờ đợi điều gì, dựa vào
tính toán thông thường, mức giá và thời gian giao hàng như vậy đã rất ưu việt. Tuy nhiên...
Ba vị lãnh đạo đều im lặng. Cuối cùng Cố
Diên Chi mở miệng trước: “Cũng được, nhưng chưa phải tốt nhất. Theo tôi
được biết, con người Trần Tranh rất tàn nhẫn, lần này chúng ta đụng độ
chính diện với anh ta, tôi tin điều kiện anh ta đưa ra sẽ có lực sát
thương mạnh mẽ.”
Mọi người đều im lặng, Lưu Đồng chau mày: “Vậy phải làm thế nào?” Ông quay sang Tiết Minh Đào: “Có thể điều chỉnh nữa không?”
Tiết Minh Đào lắc đầu: “Chúng tôi đã làm đến cực hạn rồi.”
Lệ Trí Thành từ đầu đến giờ vẫn im lặng đột nhiên nhìn Lâm Thiển: “Em cho rằng bọn họ sẽ đưa ra điều kiện thế nào?”
Lâm Thiển im lặng vài giây rồi nhìn thẳng vào anh: “Tôi không thể suy đoán
chuẩn xác, nhưng dựa vào sự hiểu biết của tôi về Trần Tranh, anh ta có
thể đưa ra mức giá 1300- 1400 NDT, thời hạn giao hàng là năm tháng.”
Sau khi cô nói xong, phòng làm việc dường như càng yên tĩnh hơn. Sắc mắt
mọi người tương đối nặng nề, Lưu Đồng cầm ly trà uống một ngụm lại chau
mày đặt xuống. Cố Diên Chi dựa vào thành ghế trầm ngâm. Lệ Trí Thành
ngồi thẳng người ở vị trí trung tâm, mắt nhìn thẳng về phía trước, thần
sắc vô cùng lạnh lùng.
Sau đó, Lâm Thiển và mọi người nghe thấy lời phát biểu dài nhất của anh kể từ khi tiếp quản công ty đến nay:
“Lúc ở trong quân ngũ, tôi thường vạch ra kế hoạch tác chiến. Nội dung chủ
yếu của kế hoạch tác chiến, đầu tiên phải xác định điểm chiến thắng then chốt của trận đánh nằm ở chỗ nào. Là sĩ quan chỉ huy, tôi không bao giờ bận tâm đến tiểu tiết, cũng không suy nghĩ việc thực hiện khó khăn như
thế nào. Nhiệm vụ của tôi là đảm bảo bên ta đạt tới điểm thắng lợi,
chiếm ưu thế tuyệt đối, từ đó giành chiến thắng toàn diện trong trận
chiến. Tôi nghĩ, đạo lý ở thương trường và chiến trường đều như nhau.
Hồ sơ dự thầu này là điểm thắng lợi cuối cùng của chúng ta, mục tiêu của
chúng ta là giành được trái tim khách hàng. Ngôn từ của Hồ sơ dự thầu và tư liệu phức tạp hay chi tiết đều không phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là chúng ta thể hiện ưu thế tuyệt đối của chúng ta bằng
thái độ kiên quyết, để Minh Thịnh thấy rõ điều đó. Chúng ta cần để lại
ấn tượng sâu sắc cho bọn họ, từ đó chinh phục họ một cách triệt để.
Vì vậy, tôi đề nghị mọi người hãy điều chỉnh Hồ sơ dự thầu như sau:
Thứ nhất, chúng ta tiếp tục điều chỉnh giá cả, đến mức như Lâm Thiển vừa
nói. Nếu gặp khó khăn về vốn, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết. Đồng thời,
túi xách cao cấp ở tất cả cửa hàng phải khôi phục giá như cũ, không được phép giảm giá. Tiết Minh Đào, trong Hồ sơ dự thầu, anh hãy dùng phương
thức nhấn mạnh chỉ rõ, giá của loại túi xách chúng ta cung cấp cho Minh
Thịnh chỉ bằng 30% mức giá xuất ra thị trường nước ngoài. Hãy làm một
biểu đồ so sánh giá thị trường cho bọn họ thấy. Theo sự quan sát của
tôi, giá thị trường của Tư Mỹ Kỳ thấp hơn chúng ta, nên chiết khấu tương ứng của họ chỉ có 40-50%.
Thứ hai, chúng ta cam kết với Minh Thịnh, chúng ta sẽ bảo hành năm năm cho lô hàng này, chứ không phải một năm theo thông lệ của thị trường. C