
i phương buông người cô, cả đám đi rất nhanh
về phía cổng công ty rồi nhanh chóng biến mất trong đám đông theo dõi ở
bên ngoài.
Lâm Thiển ôm mặt đứng yên tại chỗ, nước mắt trào
ra khóe mi, đôi chân phảng phất mất hết sức lực. Cô nhìn chằm chằm về
phương hướng đám người vừa rồi rồi quay đầu về phía tòa văn phòng. Nơi
đó bây giờ càng tụ tập đông người, càng hỗn loạn.
Lâm Thiển
nuốt nước mắt, rút điện thoại tiếp tục gọi 110. Nhưng mới bấm hai chữ
số, cô đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rầm rập ở sau lưng. Lâm Thiển đờ người, lập tức quay đầu.
Nhưng lần này, cô chạm phải đôi
mắt quen thuộc. Lệ Trí Thành đứng ngay đằng sau, hô hấp của anh có vẻ
gấp gáp, anh nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Nhịp tim của Lâm
Thiển vẫn rất hỗn loạn, nhưng giọng nói đã trấn tĩnh và rành rọt: “Tôi
không sao, anh mau đi xử lý sự cố. Tôi sẽ báo cảnh sát, anh hãy yên
tâm.”
Còn chưa dứt lời, Lệ Trí Thành đã nắm cổ tay đang ôm
mặt của Lâm Thiển. Lâm Thiển ngẩn người nhìn anh, anh kéo tay cô ra xa,
ánh mắt dừng lại ở chỗ đã sưng húp trên má cô, đồng thời cất giọng lạnh
lùng: “Ai đánh em?”
Không hiểu tại sao, câu hỏi của anh khiến nước mắt đã bị Lâm Thiển ép xuống lại dâng tràn trong giây lát. Cô vội
khịt mũi, trả lời: “Tôi không nhìn rõ, bọn họ chạy mất rồi.”
Lệ Trí Thành im lặng. Bốn mắt nhìn nhau, anh vẫn nắm cổ tay cô trong bàn tay vừa ấm áp vừa mạnh mẽ của mình.
Bị anh nhìn chằm chằm, đầu óc Lâm Thiển bỗng dưng trống rỗng, trong lòng càng khó chịu.
Lúc này, đằng sau có hai người bảo vệ vốn là bộ đội giải ngũ chạy tới, đứng sau lưng Lệ Trí Thành.
Lệ Trí Thành vẫn không rời mắt khỏi Lâm Thiển, miệng nói với hai nhân viên bảo vệ: “Đưa cô ấy rời khỏi nơi này, đừng để bất cứ người nào động vào
cô ấy.”
“Rõ.”
Lâm Thiển còn chưa lên tiếng, Lệ Trí Thành đã buông tay cô, quay người sải bước dài đi mất.
Lâm Thiển cùng một nhân viên bảo vệ đi ra ngoài. Mới đi vài bước, cô quay
đầu, chỉ thấy Lệ Trí Thành đang tiến thẳng về đám người gây sự.
Lâm Thiển được nhân viên bảo vệ đưa tới tòa nhà nhỏ của bộ phận bảo vệ. Cô
đứng ngoài ban công, dùng túi đá người bảo vệ vừa đưa để chườm mặt.
Lúc này, bãi đỗ xe ở phía xa xa vẫn ồn ào huyên náo. Lâm Thiển lại nhìn
thấy một tốp bảo vệ và công nhân mặc đồng phục xanh lam vội vàng đi về
hướng đó.
Lâm Thiển rất sốt ruột. Cô không biết Lệ Trí Thành, Cao Lãng và mọi người có bị thương hay không, không biết sự việc tiến
triển đến mức nào, tại sao cảnh sát vẫn chưa tới?
Má vẫn còn
đau rát, đầu óc cô chợt vụt qua hình ảnh bị mấy người đàn ông bao vây
ban nãy, trong lòng vừa sợ hãi vừa căm hận. Lâm Thiển muốn gọi điện
thoại cho Lâm Mạc Thần, nhưng ngón tay vừa đặt lên bàn phím, cô liền từ
bỏ ý định.
Người bảo vệ từ trong nhà đi ra ngoài, dõi mắt về
nơi xa, sắc mặt đầy lo lắng. Sau đó, anh ta nhìn Lâm Thiển, do dự vài
giây mới mở miệng: “Trợ lý Lâm, có phải Ái Đạt... không xong rồi hay
không? Có phải chúng tôi sắp bị thất nghiệp?”
Bắt gặp vẻ mặt nặng nề nhưng chờ mong của đối phương, Lâm Thiển nhất thời không biết trả lời thế nào.
Đúng lúc này, di động trong tay cô đổ chuông, là số điện thoại lạ.
Lâm Thiển thờ ơ bắt máy: “A lô!”
Đầu kia truyền đến âm thanh tạp loạn, lẫn trong tiếng nhạc là tiếng người nói chuyện, và cả tiếng cười đùa.
Lâm Thiển đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Ở giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói ngạo mạn quen thuộc của Trần
Tranh, từng câu từng chữ vọng tới: “Lâm Thiển, đấu với tôi, em có đau
không?”
***
“Đấu với tôi, em có đau không?”
Trong đêm tối hỗn loạn, giọng nói cười cười kinh miệt của người đàn ông như
con dao sắc nhọn đâm vào màng nhĩ Lâm Thiển. Một dòng khí trào dâng
nhưng tắc nghẽn ở lồng ngực của cô, như con dã thú bị nhốt trong thân
thể, ra sức va đập tìm cách thoát ra ngoài.
Nhưng Lâm Thiển
cố gắng nhẫn nhịn. Khi kẻ địch tung một đòn vào người bạn, trong khi bạn không thể đánh trả thì phải làm thế nào? Ít nhất cũng không để đối
phương nhận ra, hắn đã gây tổn thương cho bạn như bản thân mong muốn.
Lâm Thiển im lặng, tay nắm chặt điện thoại.
Ở đầu bên kia, Trần Tranh ngồi trong quán bar náo nhiệt, khóe miệng nhếch lên. Không thể không thừa nhận, anh ta rất mong chờ phản ứng từ Lâm
Thiển.
Ai ngờ đợi một lúc, đầu kia vẫn chẳng trầm mặc, thậm chí tiếng thở cũng không nghe thấy.
Sau đó, điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của người phụ nữ. Tiếng cười
rất nhẹ, như muốn giễu cợt anh ta. Tiếp theo là tiếng cô tắt cuộc gọi.
Bên cạnh có cô gái khoác tay Trần Tranh và nâng cốc với anh ta. Trần Tranh
đẩy cô ta, đặt điện thoại xuống bàn, cầm cốc rượu uống một ngụm. Anh ta
cảm thấy rất hận, cũng rất vô vị.
Anh ta cố ý dặn đám người
đó cho Lâm Thiển một cái tát, nhưng đừng mạnh quá, đừng làm cô bị
thương. Chỉ cần cho cô một bạt tai mang tính chất cảnh cáo là được.
Sau đó, anh ta hài lòng chờ đợi, chờ khi gọi cho cô, cô sẽ khóc lóc, sẽ sợ
hãi, hay phẫn nộ đau đớn, đây mới là phản ứng Trần Tranh chờ đợi.
Nhưng Lâm Thiển không có bất cứ biểu hiện nào. Mẹ kiếp, người phụ nữ này luôn có cách khiến anh ta điên tiết.
Lâm Thiển cúp