
là được.
Chỉ bằng một động tác, một
chân Lâm Thiển đã đứng giữa hai chân của Lệ Trí Thành. Nhưng cô chưa kịp có động tác tiếp theo, người đàn ông giống như bị quấy nhiễu, thân thể
đột nhiên động đậy. Lâm Thiển giật mình, liền giẫm phải mu bàn chân
anh...
Bây giờ tuy cô nghe lời Boss không đi giày cao gót,
nhưng vẫn là giày gót nhọn chiều cao trung bình. Vừa giẫm xuống, cô liền nghe thấy Lệ Trí Thành hít thở mạnh, bàn chân hất lên theo phản xạ.
Lâm Thiển bị vấp, đứng không vững, liền ngã sang một bên.
“A...” Cô bất giác kêu một tiếng.
Bờ eo bị một bàn tay lớn giữ chặt, giúp Lâm Thiển không bị ngã, cô lập tức ngồi xuống đùi Lệ Trí Thành.
Lâm Thiển đờ người, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh đã mở mắt. Có lẽ vừa mới thức giấc, ánh mắt anh vẫn hơi mờ mịt.
“Em đang làm gì vậy?”
Lâm Thiển im lặng. Boss à, anh đừng có phản ứng nhanh như thế. Ra tay
nhanh, mạnh, chuẩn quá. Mỗi lần chỉ hơi chạm nhẹ vào người Boss, đã lập
tức bị anh tóm gọn.
“Tôi chẳng làm gì cả, tôi muốn ra ngoài.” Cô nói: “Có phải làm đau chân anh rồi không?”
Lệ Trí Thành nhìn cô: “Ừ.”
Lâm Thiển cũng không biết đối đáp thế nào.
Lúc hai người nói chuyện, tay Lệ Trí Thành vẫn đặt trên thắt lưng cô. Bởi
vì cách rất gần, Lâm Thiển thậm chí có thể ngửi thấy mùi đàn ông mát
lạnh từ người anh. Còn ở thân dưới, đùi anh vừa rắn chắc vừa ấm áp.
Cô vội đẩy tay anh đứng dậy, hai má nóng ran: “Thật ngại quá, tôi đi đây, chúc anh ngủ ngon.”
Vừa về phòng, Lâm Thiển liền giơ tay ôm mặt, nóng quá. Tình huống vừa rồi
đúng là hết nói nổi, không ngờ cô lại ngồi trong lòng Boss.
Lâm Thiển lên giường nhưng trằn trọc mãi vẫn không thể chợp mắt. Trong đầu
cô lại hiện lên hình ảnh Lệ Trí Thành vừa nãy, đôi mắt đen nhìn cô chằm
chằm, bàn tay lớn mạnh mẽ, mùi hương dễ chịu.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực, Lâm Thiển chợt có một ý nghĩ hoang đường, không phải Boss tưởng cô làm gì anh đấy chứ?
Tất nhiên không đâu. Ngượng chết đi được, lần sau cô nên cẩn thận, không để xảy ra sự cố tương tự.
Hai ngày sau, Cố Diên Chi cùng Tổ dự án tới trụ sở của tập đoàn Minh Thịnh
tham gia đấu thầu. Tuy nhiên, Minh Thịnh không công bố kết quả ở hiện
trường.
Mấy ngày tiếp theo, tất cả những người có liên quan đến dự án, gồm cả Lâm Thiển luôn ở trong trạng thái căng thẳng chờ đợi.
Cô có một dự cảm mãnh liệt, lần này Ái Đạt chắc chắn sẽ trúng thầu.
Chỉ cần nghĩ đến câu nói của Lệ Trí Thành hôm đó, nghĩ đến Hồ sơ dự thầu
đạt mức hoàn hảo như Lâm Mạc Thần gợi ý là cô cảm thấy tràn đầy niềm
tin.
Cô cho rằng, khách hàng nhất định cũng động lòng.
Buổi chiều ngày thứ hai của tuần tiếp theo, Ái Đạt cuối cùng cũng nhận được tin tức.
Lãnh đạo cao cấp của Ái Đạt vừa vặn có cuộc họp thường kỳ, Lâm Thiển cũng
tham gia để ghi chép nội dung. Cuộc họp mới diễn ra một nửa, điện thoại
của Cố Diên Chi đổ chuông. Dường như dự đoán điều gì đó, cả phòng hội
nghị yên lặng trong giây lát.
Cố Diên Chi trao đổi ánh mắt
với Lệ Trí Thành mới bắt máy. Không biết đầu kia nói gì, chỉ nghe anh ta “Ừ, ừ” vài tiếng. Cuối cùng, Cố Diên Chi tắt điện thoại, nhìn mọi
người. Ánh mắt anh ta vẫn bình tĩnh, khó phân biệt vui buồn.
“Đã có kết quả đấu thầu của Minh Thịnh. Công ty trúng thầu là Tư Mỹ Kỳ.” Ánh hoàng hôn trầm lắng, phòng làm việc của CEO rộng lớn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của Lâm Thiển.
Cô lại một lần nữa ngẩng đầu âm thầm quan sát, chỉ thấy Lệ Trí Thành ngồi
nghiêm chỉnh sau bàn làm việc. Anh vẫn xem đống văn bản như thường lệ,
sắc mặt điềm tĩnh không thay đổi.
Anh đã ngồi ở đó một tiếng đồng hồ, kể từ lúc công bố kết quả trúng thầu.
Đã hết giờ làm việc, tầng trên cùng gần như không còn bóng người. Lâm
Thiển chẳng có tâm trạng làm việc, một tay chống cằm, một tay gẩy lá ở
chậu cây nhỏ trên bàn.
Cuối cùng, Lệ Trí Thành cũng đứng dậy, Lâm Thiển lập tức ngồi thẳng người, lấy lại vẻ mặt tự nhiên hướng về
phía anh. Anh đóng máy tính, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Lâm Thiển đứng dậy: “Boss.”
Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn cô. Đôi lông mày đen của anh đặc biệt rõ ràng và yên tĩnh dưới ánh đèn.
Im lặng vài giây, anh lên tiếng: “Hãy triệu tập cuộc họp quản lý cao cấp vào mười giờ sáng mai.”
“Được ạ.” Lâm Thiển trả lời dứt khoát, hỏi tiếp: “Chủ đề là?”
“Kế hoạch phát triển tiếp theo của công ty.” Giọng nói anh vẫn trầm thấp mạnh mẽ như cũ.
Lâm Thiển mỉm cười: “Vâng, sáng sớm ngày mai tôi sẽ thông báo với mọi người.”
Lệ Trí Thành gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Lâm Thiển: “Anh về nhà đấy à?”
Lệ Trí Thành giơ tay dựng cổ áo khoác: “Không, tôi đi dạo một lát.”
Lâm Thiển đứng yên tại chỗ, dõi theo bóng người đàn ông cho đến khi anh đi
vào thang máy. Cô lại ngồi xuống ghế, nhìn đăm đăm cánh cửa gỗ màu đồng
của văn phòng CEO, thở một hơi dài.
Trời vẫn chưa tối hẳn,
tia sáng còn sót lại bao trùm cả công ty. Lệ Trí Thành đi khỏi tòa nhà
văn phòng, bỏ hai tay vào túi áo rồi đi thẳng về khu vực nhà xưởng ở
phía sau.
Kể từ lúc nhậm chức, anh thường xuyên đi vòng quanh công ty. Nhưng do hiếm khi lộ diện lại âm thầm lặng lẽ nên rất ít người nhận ra anh.
Phòng