
ần Tranh tựa vào thành ghế, quay nửa vòng, dõi mắt ra ngoài cửa sổ trầm tư suy nghĩ.
Thật ra anh ta không lo lắng đến vấn đề vừa rồi. Bởi vì đối với nhà sản xuất trong nước, lượng tiêu thụ sản phẩm túi xách cao cấp như cái gân gà, bỏ thì thương mà vương thì tội, cũng giống quả ngọt có độc, chỉ có thể
ngắm không thể đánh chén, bởi vì sản phẩm quốc nội không thể cạnh tranh
với một loạt nhãn hiệu cao cấp quốc tế. Chẳng phải Ái Đạt từng đổ một
đống tiền để tạo giấc mơ đó hay sao? Bây giờ kết quả thế nào ai cũng
biết.
Vì vậy Trần Tranh chẳng có gì phải lo lắng. Lẽ nào anh
ta lo Ái Đạt phản kích, có thể làm làm thành công sản phẩm túi xách cao
cấp? Đến Tân Bảo Thụy còn không xong, lẽ nào tên bộ đội ngốc nghếch và
con bé Lâm Thiển có thể làm được? Anh ta phì cười lắc đầu, đây là nhiệm
vụ bất khả thi.
Tuy nhiên, vụ gián điệp cắm ở Ái Đạt bị phát
hiện khiến Trần Tranh cảm thấy đáng tiếc. Người đó gửi cho anh ta toàn
bộ nội dung hồ sơ dự thầu của Ái Đạt ngay đêm hôm trước hôm tham gia đấu thầu, giúp anh ta đánh bại Ái Đạt bằng một đòn trí mạng. Sau khi bị
phát hiện, người đó giữ kín như bưng, không gây phiền phức cho Tư Mỹ Kỳ, cũng coi như lập công lớn, “chết” không vô ích.
***
Một tuần sau. Lâm Thiển đi thang máy từ tầng trên cùng xuống dưới, cô dừng lại ở bộ phận marketing đầu tiên.
Phòng ban tiêu điều xác xơ, người đi trà lạnh của ngày nào bây giờ nhộn nhịp
náo nhiệt. Ngay cả địa bàn của bộ phận tài vụ ở tầng dưới cũng bị họ tạm thời trưng dụng.
Đây là chỉ thị của CEO, các bộ phận chọn ra hai trăm nhân viên có thâm niên từ ba năm trở lên, tình nguyện ở lại Ái Đạt, có thành tích xuất sắc, thành lập “Trung tâm dịch vụ” tạm thời.
Lâm Thiển đi qua khu văn phòng rộng lớn. Tiếng chuông điện thoại, tiếng gõ
bàn phím, tiếng bước chân đi lại không ngớt, bầu không khí tương đối
khẩn trương. Lâm Thiển đi thẳng vào phòng làm việc của Tổng giám sát
marketing, Tiết Minh Đào mỉm cười với cô: “Trợ lý Lâm, cô văn hay chữ
tốt, lại đây xem giúp tôi một chút.”
Lâm Thiển đi tới, nhận tờ giấy trong tay anh ta đọc một lượt, sau đó gật đầu: “Tôi cảm thấy ổn rồi.”
Tiết Minh Đào quan sát đám nhân viên bận rộn ở ngoài cửa kính, đồng thời cất giọng cảm thán: “Làm thêm suốt một tuần liền, cuối cùng chúng ta cũng
gửi xong email và tin nhắn cho hơn ba mươi ngàn khách hàng cũ trong cả
nước. Từ sáng ngày mai, chúng ta bắt đầu gọi điện thoại. Hy vọng hôm
khởi động dự án, chúng ta đạt được kết quả tốt đẹp.”
Sau khi rời bộ phận marketing, Lâm Thiển tiếp tục đi thang máy xuống bộ phận thông tin kỹ thuật.
Trên tay cô là tập tài liệu Tiết Minh Đào vừa đưa, chính là nội dung mà
“Trung tâm dịch vụ” gửi email hoặc nhắn tin cho khách hàng. Những khách
hàng này đều là người từng mua túi xách cao cấp và bậc trung của Ái Đạt
tại các cửa hàng trong cả nước hơn ba năm qua.
“Lý X tiên sinh kính mến, cám ơn anh đã ủng hộ sản phẩm của Ái Đạt trong
thời gian qua. Công ty chúng tôi sẽ tổ chức hoạt động giảm giá tới sáu
mươi phần trăm cho sản phẩm cao cấp tại trang web của cửa hàng Flagship
vào ngày 5 tháng này. Hoạt động giới hạn trong hai nghìn khách hàng đầu
tiên, mỗi tài khoản chỉ được mua một sản phẩm, nhưng sẽ được tặng một
bao lì xì, xác suất trúng thưởng một trăm phần trăm, tổng số tiền thưởng lên đến một triệu nhân dân tệ. Ngoài ra, hoạt động này chỉ nhận đơn đặt hàng trên mạng, nhằm mục đích cám ơn khách hàng cũ...”
Đây chính là trọng tâm của chiến lược “đánh tạt sườn” mà Lệ Trí Thành phát
động với Tư Mỹ Kỳ. Vấn đề vô cùng đơn giản, đó chính là hạ giá.
Tất nhiên ai cũng có thể giảm giá, nhưng làm thế nào mới đạt hiệu quả là cả một vấn đề lớn.
Lúc đọc bản kế hoạch của Lệ Trí Thành, Lâm Thiển vô cùng kinh ngạc. Nhưng
ngẫm đi nghĩ lại, cô phải thừa nhận đây là chiêu đơn giản nhưng không
chê vào đâu được, tựa hồ do một nhân vật lõi đời ở chốn thương trường
làm ra. Hơn nữa, đưa ra kế hoạch vào thời điểm này sẽ tập hợp đầy đủ yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa.
Đầu tiên, Ái Đạt ra tay với
những khách hàng cũ. Bọn họ biết rõ chất lượng sản phẩm của Ái Đạt, công nhận nhãn hiệu này. Như vậy, công ty có thể bảo đảm lượng tiêu thụ ban
đầu, thuận lợi mở ra cục diện mới.
Tiếp theo, mục tiêu của kế hoạch “đánh tạt sườn” rất rõ ràng, là khách hàng chủ lực ở thành phố
cấp hai cấp ba. Hay nói một cách khác, Lệ Trí Thành sử dụng chính sách
sản phẩm cao cấp nhưng giá rẻ lợi nhuận thấp để cướp thị trường trung
cấp có lượng tiêu thụ lớn nhất của Tư Mỹ Kỳ.
Ngoài ra, phương thức bán hàng trên internet chính là cách tạo dựng tên tuổi một cách nhanh nhất, tốn ít chi phí nhất.
Thành công hay không tính sau, nhưng Lệ Trí Thành đang làm điều Ái Đạt luôn muốn thực hiện nhưng vẫn chưa đâu vào đâu.
Tư Mỹ Kỳ vốn hoàn toàn có thể tiến hành cuộc chiến về giá cả với Ái Đạt.
Nhưng bởi đang thực hiện hợp đồng với Minh Thịnh, họ không thể hạ giá
sản phẩm cao cấp, hơn nữa lượng hàng tồn kho cũng không có nhiều. Do
vậy, Tư Mỹ Kỳ không có cách nào triển khai cuộc tấn công Ái Đạt trong
thời gian ngắn.
Còn Tân Bảo Thụy là doanh nghiệp lớn