Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324850

Bình chọn: 9.5.00/10/485 lượt.

úng lý hợp tình mà ngồi ở đó đọc tiểu thuyết.

Một thời gian dài, dần dần, tôi cũng quen ba người chơi bi-a lần trước, người đứng xem là ông chủ, họ Lí, mọi người đều gọi anh ấy là anh Lí, thiếu niên gọi tôi là em gái tên Hứa Tiểu Ba, đang học ở trường cấp hai tốt nhất của thành phố, mọi người đều gọi anh ấy là Tiểu Ba, một người nữa lớn tuổi hơn Tiểu Ba, họ Địch, bọn họ đều gọi anh ấy là Ô Tặc (Ô Tặc có nghĩa là Con Mực) , học ở trường kỹ thuật (như trường dạy nghề). Trường kỹ thuật ở Trung Quốc theo nghĩa nào đó có thể gọi là “Trại tập trung sức khỏe”, học sinh nơi đó có thể không đỗ vào cấp ba, hoặc là những học sinh học không vào đầu.

Lúc đầu, khi tôi đến quán đó đọc sách, Tiểu Ba thiếu chút nữa cười đến vỡ bụng, Ô Tặc nhìn tôi, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, biểu tình cứ như “não cô bé này bị rồi”, còn tiến hành một loạt biểu hiện đả kích và trào phúng điên cuồng với tôi. Tôi thì mặc kệ họ nói gì, cứ làm như không nghe không thấy, đối với một người không muốn về nhà, lại không muốn la cà trong trường học, thì một phòng có không khí ấm áp thế này không thể nghi ngờ gì, chính là nơi tốt nhất, dù ở đây có rất nhiều người, nhưng những người đó không hề nhìn tôi với ánh mắt kì thị, tất cả mọi thứ đều làm tôi an tâm.

Tính tình anh Lí rất thoải mái phóng khoáng, không thấy phiền khi tôi mượn không khí ấm áp và ngọn đèn của mình, chỉ mỉm cười nói với Tiểu Ba: “Cô bạn nhỏ này của em rất có phong cách đấy.”

Được ông chủ ngầm đồng ý, tôi lại càng yên tâm thoải mái ngồi trong quán game.

Ngồi trong quán game, tôi gần như đã xem hết những cuốn sách trong nhà: “Truyền kì kim cổ”, “Hồng Lâu Mộng”, “Thư kiếm ân cừu lục”, “Bát tiên quá hải”, “Tiết Nhân Quý chinh đông”, “Tiết Đinh Sơn chinh tây”, “Tiết Cương phản đường”, “Dương gia tướng”, “Hô gia tướng”,…, trong đó tôi thích nhất một bộ tiểu thuyết chưa kết thúc của Cổ Long, vì vậy mà tôi nhớ kĩ tên tác giả này.

Khi tôi đọc sách, thường thường mất ăn mất ngủ, cứ đọc sách tôi thật sự không bỏ xuống được, có thể bật đèn pin nằm trong chăn thức đêm đọc. Đọc càng nhiều sách, tôi nhìn bảng đen trên lớp ngày càng mờ hơn, đến lúc bố phát hiện ra tôi xem TV đã phải ngồi ở cái ghế nhỏ, chỉ muốn ngồi sát TV để xem, thì mới biết tôi đã bị cận thị, bố đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra mắt và mua một cái kính cận.

Khi tôi đeo kính cận bước vào phòng game, Tiểu Ba đang trông quán sửng sốt một chút, rồi lại tiếp tục bận rộn như không có chuyện gì, vội vội vàng vàng một lúc, không nhịn nổi, ghé vào quầy cười rộ lên, sau khi cười đã, lại đứng thẳng dậy, tiếp tục bận rộn như không có chuyện gì.

Khi Ô Tặc nhìn thấy tôi, không khách khí chút nào, trực tiếp cười ha hả, quay sang nói với Tiểu Ba: “Vậy là em gái bốn mắt này sẽ không chế nhạo em bị cận thị nữa nhé.”

Những người ở đó không ai bị cận hết, tôi trở thành động vật quý hiếm, dùng câu cười nhạo của Ô Tặc thì chính là, “Phần tử trí thức nha! Quốc bảo! Quốc bảo!” Từ quốc bảo trở thành gấu trúc, sau đó Ô Tặc trực tiếp gọi tôi là “Gấu trúc bốn mắt”, cho đến khi tôi trở thành một cô gái hai mươi tám tuổi trưởng thành, anh ấy vẫn có thể gọi tôi là “Gấu trúc bốn mắt” trước một đám người.

Ở tiểu học, cảm giác của các học si đeo kính cận đều là khổ sở, trớ trêu thay, học sinh xếp thứ nhất đếm ngược từ dưới lên trong lớp là tôi đây, cũng là đứa “bốn mắt” sớm nhất trong khối. Có một lần chuyển chỗ ngồi, tôi ngồi cùng bàn với thần đồng Trần Kính, khi đó cậu ấy vừa đeo kính cận, không nhịn được hỏi tôi:”Vì sao cậu bị cận thị?”

Tôi cười ha ha nói, “Xem TV.”

~~~~~~

Bởi vì tôi cứ cầm sách lên là hồn nhiên quên luôn thế giới bên ngoài, trong mắt Tiểu Ba và Ô Tặc tôi chính là một cô ngốc đọc sách đến ngớ ngẩn.

Trong quán game thường mở một số ca khúc được yêu thích, có một lần, mở tới bài “Thanh bình quả lạc viên”, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên từ trang sách, nghiêng đầu chuyên chú lắng nghe, Tiểu Ba hỏi tôi: “Em thích nhóm Tiểu Hổ à?”

Tôi lắc đầu, lại gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, ngay cả băng đĩa của họ tôi cũng chưa thật sự được nghe, nào biết bản thân mình có thích họ hay không?

Ô Tặc cười: “Gấu trúc bốn mắt đọc sách nhiều đến choáng váng đầu óc rồi, mình thích hay không thích mà cũng không biết.”

Tôi trừng mắt liếc anh ta, không hé răng.

Lúc tôi muốn đi, Tiểu Ba đưa cho tôi một cuộn băng cũ, “Cho em.”

Trên mặt cuộn băng có hình nhóm Tiểu Hổ, tôi cầm lấy, vui sướng nhìn một lúc, lại buông tay xuống, trầm mặc nhìn anh ấy, anh ấy cười nói: “Cái này chỉ dành cho học sinh tiểu học nghe thôi, bọn anh sao có thể nghe chứ. Cũng cũ rồi, cho dù em không cần, vài ngày nữa không biết nó sẽ bị bọn anh vứt đi nơi nào.”

Tôi cầm cuộn băng trong tay, cũng không nói tiếng “Cảm ơn”, bỏ chạy khỏi quán game, tối hôm đó, tôi ôm máy ghi âm cũ của nhà mình nghe Tiểu Hổ hát, nghe đi nghe lại những bài hát mà các bạn trong trường thường ngâm nga, nghe rõ tất cả những lời ca mà tôi chưa nghe rõ. Trong tiếng hát của nhóm Tiểu Hổ, tôi có cảm giác hoảng hốt, tựa như mình không phải đứa bị các bạn bài xích.

Em gái nghe thấy tiếng hát của Tiểu Hổ, lần đầu tiên


XtGem Forum catalog