Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324825

Bình chọn: 10.00/10/482 lượt.

qua vài quán game. Tôi biết đó là nơi bố mẹ và thầy cô nghiêm cấm không cho đến, trong mắt bố mẹ ở đó tụ tập toàn những “Tên côn đồ”, những “Du côn” trong miệng thầy cô, và “Xã hội đen” trong miệng các bạn học sinh, trước đây, tôi luôn tránh xa nơi đó, nhưng hôm nay, tựa như lá gan của tôi vô cùng lớn, tôi muốn tới tìm hiểu một chút.

Tôi chọn một quán game lớn nhất rồi đi vào, bên trong có mùi kh thuốc dày đặc, rất nhiều nam sinh đang ngồi trước máy chơi game, chơi đến khí thế ngất trời, phần lớn là học sinh từ cấp hai đến cấp ba, cá biệt còn có học sinh tiểu học. Bọn họ đều rất chuyên chú, khi nhìn thấy nữ sinh như tôi đi vào quán game, tuy họ thấy kỳ lạ, nhưng cũng chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái, rồi lại chuyên tâm vào trò chơi của mình.

Chỉ trong nháy mắt, tôi liền thích nơi chướng khí mù mịt này, bởi vì ở đây, không ai nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.

Mười mấy năm trước, những trò chơi điện tử còn rất đơn giản, không có gì ngoài bắn máy bay, vào mê cung, giết quái vật và mấy trò chơi người máy đơn giản khác, tôi đứng cạnh nhìn nửa ngày, nhìn mãi mà vẫn không hiểu tại sao nam sinh lại thích mấy trò chơi cầm súng đi giết người như thế, cảm thấy thực nhàm chán, lại nghe thấy bên trong có tiếng hoan hô, tôi liền đi đến khoảng sân bên trong phòng.

Trong khoảng sân rộng rãi chỉ có hai bàn bi-a. Một bàn có nhiều người đứng quanh, những người đó đứng xem với vẻ khẩn trương kích động, sau này tôi mới biết đó là họ đang đánh bạc. Bàn còn lại chỉ có hai người chơi bi-a và một người xem.

Để thu hút khách, bàn bi-a ở những quán khác đều đặt trước cửa, vậy mà quán này lại giấu mãi bên trong, lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ đứng xem ở bàn bi-a ít người. Có một người chơi cúi người xuống, vừa ngắm bi vào lỗ, vừa cười nói với người đứng xem bên cạnh “Kinh doanh tốt quá nhỉ, còn được bạn nhỏ học tiểu học lưng đeo cặp sách ghé thăm.”

Một người đánh trúng bi vào lỗ, rồi mới quay sang liếc nhìn tôi một cái, nói với tôi: “Em gái, đã đến giờ tan học rồi, nên trở về nhà đi, nếu không bố mẹ ở nhà sẽ phát hiện em trốn học đấy.”

Vóc dáng anh ta rất cao, không nhìn ra tuổi, tuy rằng miệng lưỡi trơn tru, nhưng thần sắc lại nghiêm nghị. Ngày hôm đó tôi như ăn phải thuốc súng, mặc kệ người ta có ý tốt hay ý xấu gì, tôi cũng buột miệng chém trả, “Ai là em gái anh? Nếu mắt anh bị cận thị, thì nhanh đi cắt kính mà đeo đi thôi.”

Ba người đều quay đầu nhìn tôi, người chơi bi-a khác đang định nói chuyện thì anh ta lại nhún nhún vai, nói với đồng bạn:”Đừng chấp bạn nhỏ làm gì!” Nói rồi anh ta cúi người tiếp tục chơi bóng, ngắm đường bóng, thử bi, đẩy bi, quả bóng bi-a đi một đường gọn gàng rơi trúng lỗ. Anh ta đứng thẳng dậy, đặt cây cơ trên vai, vừa nhìn đường bóng tiếp theo, vừa cười chế giễu tôi, tựa như đang hỏi: “Đây là chuyện người cận thị có thể làm được à?”

Tên đứng cạnh bàn bi-a xem họ chơi khoảng hơn hai mươi tuổi, anh ta cúi người nhặt quả bóng rơi trên mặt đất, áo bị xô lên, tôi nhìn thấy hình xăm trên người anh ta ( vào những năm đó, hình xăm tuyệt đối không phổ biến, có tác dụng làm đẹp như hiện nay), đột nhiên tôi có cảm giác bất an, không rên một tiếng, vội vàng chạy ra cửa.

(Tiểu Dương: tất cả những câu trong ngoặc tròn, chữ màu đen đều là của tác giả.)

Về đến nhà, tôi vốn nghĩ cô Triệu sẽ hung tợn tố cáo chuyện của tôi với bố mẹ, để bố mẹ có thể sửa chữa tôi một chút, nhưng bố tôi lại lấy bài tập ngày đó ra, để tôi làm một lần nữa, sau khi bố nhìn tôi làm xong, không nói gì chỉ để tôi đi ăn cơm. Cơm nước xong, bố mẹ vào phòng ngủ nói chuyện một lúc lâu, chắc họ đang thảo luận nên xử lý tôi như thế nào.

Trước khi đi ngủ, mẹ nhẹ nhàng nói: “Dù nguyên nhân là gì đi nữa thì con chống đối cô giáo cũng là chuyện không đúng, ngày mai khi đến trường, con hãy nói lời xin lỗi cô Triệu đi, còn nữa, chiếc bút máy này là bố con đi Bắc Kinh mua về, bây giờ tặng nó cho con, về sau muốn cái gì thì cứ nói với bố mẹ.”

Tôi biết cô Triệu nói với bố mẹ là tôi trộm bút máy, nhưng mẹ không bận tâm đến tự tôn của tôi, không hỏi tôi một câu, tôi cũng lười nhiều lời, chỉ kéo chăn nằm xuống, mẹ còn muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng em gái lại gọi to từ trong nhà vệ sinh “Mẹ”, thế là mẹ lập tức đứng dậy, đặt bút máy lên bàn học rồi vội vàng đi ra ngoài.

Tôi nghe thấy tiếng cười truyền đến từ nhà vệ sinh, dùng chăn che kín đầu, ban ngày bị cô Triệu nhục mạ, ra sức đẩy đẩy đánh đánh, tôi không hề khóc, nhưng lúc này không biết vì sao, nước mắt tôi lại tuôn ra ào ào. Nếu ông ngoại ở đây, ông có thể đau lòng vì tôi không, có thể nói lời khẳng định với cô Triệu “Kì Kì tuyệt đối không trộm đồ của người khác” không, có phải tôi có thể khóc trong lòng ông không?

[ Không thích cô giáo đó, vì vậy không học giờ của cô, thành tích kém, kết quả có thể trách ai?

Trong mắt người lớn, trẻ con phản kháng có lẽ là chuyện vừa buồn cười vừa ngây thơ, nhưng đó là cách duy nhất chúng tôi biết, phản kháng bi tráng mà vô nghĩa.'>

Tôi trở thành “Gấu trúc bốn mắt”

Tuy mẹ dặn tôi phải đến giải thích và xin lỗi cô Triệu, nhưng tôi không đi, đối với bà ph


XtGem Forum catalog