Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325234

Bình chọn: 8.00/10/523 lượt.

Tiểu Ba giơ tay ra, tôi bám vào tay anh ấy, run rẩy đứng lên, anh truyền dạy kinh nghiệm cho tôi, “Đầu tiên học trượt ngón chân, một chân cố gắng giữ thăng bằng để trượt, chân kia đẩy người về phía trước, mới đầu không giữ được thăng bằng tốt đâu, hai chân phải hơi cong, cố gắng đè thấp trọng tâm xuống, nhớ là thân mình phải nghiêng về phía trước, như vậy cho dù ngã sấp xuống, cũng có cánh tay chống đỡ, sẽ không bị thương ở đầu. . .”

Được anh ấy đỡ, tôi bắt đầu học cách trượt patin, khổ nỗi cái bộ não nhỏ này của tôi lại ngốc nghếch cực độ, không học được kĩ thuật cơ bản, thường xuyên chao đảo. Có lúc, Tiểu Ba có thể đỡ tôi, nhưng cũng có lúc anh ấy chẳng những không đỡ được tôi mà còn bị tôi kéo ngã sấp xuống. Ô Tặc ngồi ở cửa cười to, “Gấu trúc bốn mắt sao lại ngốc như vậy? Anh chỉ trượt ba lượt là đã biết trượt rồi, em cứ như thế này thì còn muốn học tới khi nào?”

Tôi lườm anh ta, thế mà anh ta vẫn cười giễu tôi như trước. Tiểu Ba an ủi tôi, “Từ từ sẽ được thôi.” width=”48″ align=”justify”>Trong tiếng cười nhạo của Ô Tặc, chúng tôi hết ngã trái rồi lại ngã phải, tôi bị ngã đến xanh tím cả cánh tay, Tiểu Ba bị tôi làm liên lụy cũng bị thương theo. Ô Tặc lắc đầu cười, “Đáng sợ quá a! Lúc Tiểu Ba học cũng chỉ ngã hai lần là học được, bây giờ đi dạy cô bé ngốc như em còn bị ngã nhiều hơn khi tự học nữa chứ, anh thì có đánh chết cũng không đi dạy con gái trượt patin.”

Trượt hơn một giờ, ngay cả đứng dậy tôi cũng thấy khiếp đảm. Ô Tặc nhe răng, càng không ngừng đả kích tôi, trêu chọc tôi, “Quá ngu ngốc, thế mà anh Lí còn nói em thông minh, thông minh cái rắm ấy!”

Tôi không hé răng, cởi giày ra, yên lặng ngồi trong sân đọc sách, ánh mắt nhìn chằm chằm quyển sách, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Trương Tuấn nắm tay nữ sinh khác nhanh nhẹn trượt patin.

Tiểu Ba đi vào nhìn tôi, “Giận Ô Tặc à?” Ô Tặc đứng ở cửa, nhìn tôi.

Tôi hừ một tiếng, khinh thường bĩu môi, “Em có thể nhớ toàn bộ “Xuân giang hoa nguyệt dạ”, anh ấy có thể chứ?”

(Xuân giang hoa nguyệt dạ là một thi phẩm của Trương Nhược Hư.)

Ô Tặc “xì” một tiếng, giơ nắm đấm về phía tôi, xoay người đi vào phòng, Tiểu Ba cười, hỏi tôi: “Em còn can đảm học trượt patin tiếp không?”

Tôi cũng cười, “Sao lại không chứ? Einstein cũng phải làm đến cái ghế thứ ba, mới miễn cưỡng có thể coi là được, người khác học ba lần thì được, em cùng lắm thì học mười lần, trăm lần!”

“Được, ngày mai anh tiếp tục dạy em.”

“Không cần anh dạy.”

Tiểu Ba hoang mang khó hiểu, tôi nói: “Những gì có thể nói anh đều nói cho em rồi, bây giờ chỉ cần sự luyện tập của em thôi.”

Tiểu Ba yên lặng nhìn tôi, cười nói: “Vậy cũng được, giày trượt patin để trong sân, lúc nào em muốn trượt thì cứ đến lấy nhé.”

Tôi không nhớ rõ rốt cuộc mình đã bị ngã bao nhiêu lần, chỉ nhớ rõ khoảng thời gian ấy, khi đi trên đường tôi luôn phải xoa xoa chà xát bàn tay, trên bàn tay đều là vết thương, có một lần bị ngã, ngón tay cái bị thương, rất lâu sau, cũng không đứng thẳng được, nhưng tôi vẫn không ngừng luyện tập.

Sự cứng cỏi và chấp nhất của tôi, làm cho Ô Tặc rất là giật mình, nhìn tôi ngã thảm quá, anh ta còn cố ý nói với Tiểu Ba, muốn Tiểu Ba khuyên nhủ tôi. Thực ra, chẳng phải tôi rất thích trượt patin, chỉ là vì trong đầu tôi có một loạt hình ảnh, những hình ảnh đó chính là Trương Tuấn nắm tay tôi nhanh nhẹn lướt đi.

Dưới những vất vả khi học trượt patin, đau buồn vì ông ngoại qua đời dần dần lắng đọng xuống chỗ sâu nhất trong lòng tôi, thân thể mệt mỏi làm cho tôi vừa nằm lên giường đã ngủ li bì, không tỉnh lại rồi khóc vào lúc nửa đêm nữa.

Mấy tháng sau, vì tài năng có hạn, tôi vẫn không thể trượt patin một cách điêu luyện, nhưng cũng gọi là biết trượt rồi. Đang lúc tôi quyết định bắt đầu tập trượt, đang lúc tôi quyết định chọn một thời điểm thích hợp, khoe khoang một chút ở trường học, thì đột nhiên phát hiện, các bạn học sinh đã không trượt patin nữa. Nó chỉ như một cơn gió, đột nhiên tới, cũng đột nhiên đi, phản ứng của tôi luôn chậm hơn rất nhiều so với những người khác, khi người ta đã chơi giỏi lắm rồi, tôi mới chú ý đến, mà chờ đến khi tôi học được, thì mọi người đã chán không chơi nữa.

Tôi vốn có một lòng nhiệt huyết, nhưng lại không có chỗ để dùng, mờ mịt từ bỏ đôi giày trượt patin, học Tiểu Ba trượt patin tự nhiên lại không giải quyết được gì.

[Tôi có thể đóng cuốn nhật kí lại

Nhưng không thể đóng cửa trái tim mình

Tôi có thể đóng cửa trái tim mình

Nhưng không thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn

Tôi có thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn

Nhưng lại không đóng được ánh mắt luôn dõi theo cậu.

Nhiều năm sau

Tôi có thể

Thanh thản như mây gió

Mỉm cười và bắt tay cậu nhẹ nhàng nói lời từ biệt

Nhưng từ còn chưa ra khỏi miệng

Cậu vĩnh viễn sẽ không biết

Nó bị khóa sâu dưới đáy của con sông thời gian.'>

Còn chưa có tình yêu, đã thất tình

Được chủ quán thuê sách giới thiệu, tôi bắt đầu biết đến Quỳnh Dao, rúc mình vào thế giới tiểu thuyết tình cảm (nguyên văn: ngôn tình tiểu thuyết). Thời gian đó, trong tiểu thuyết tình cảm của Đài Loan, khi miêu tả nhân vật nữ chính, không


Old school Swatch Watches