
Cao phải chịu áp lực rất lớn, gần như đã lấy sự nghiệp của mình ra để đặt cược, nhưng cô chỉ nói với chúng tôi, cố gắng hết sức là tốt rồi, thi đua chính là một phần trong quá trình học tập, chỉ cần cảm thấy bản thân đã cố gắng hết sức, thì có đoạt giải hay không cũng không quan trọng.
Kẻ sĩ có thể chết vì tri kỉ!
Tôi không ngại làm học sinh hư, cũng hoàn toàn không cần cuộc thi toán học gì hết, nhưng tôi vô cùng, vô cùng sợ hãi mình sẽ làm cô Cao thất vọng, càng sợ vì mình không có khả năng, nên để cho người khác xúc phạm cô, vì vậy tâm lý của tôi bị mắc nghẹn ở một chỗ, cảm thấy chỉ có đoạt giải mới có thể báo đáp ơn dạy dỗ của cô Cao.
Một tháng trước kỳ thi, mỗi một ngày, tôi đều phải học tập cùng một nam sinh tôi thích nhưng cậu ấy lại không thích tôi, cô Cao còn muốn chúng tôi tham khảo ý kiến của nhau, cố gắng phát huy tư duy của mình.
Cách đó không lâu, đấy vẫn là chuyện ngọt ngào nhất trong lòng tôi, nhưng hiện tại, đau đớn và tuyệt vọng lúc nào cũng cứa rách, cắn nát trái tim tôi, mà tôi vẫn cắn răng, nỗ lực lắng nghe từng chữ cậu ấy nói, tôi nói với bản thân rằng mình nhất định phải đoạt giải!
Mỗi một ngày, tôi đều làm bài tập như phát điên, tôi từ bỏ tất cả những chuyện khác trong cuộc sống, mỗi sáng, tôi vừa mở mắt ra, chính là cuộc thi, buổi tối khi nhắm mắt lại, vẫn là cuộc thi. Khoảng thời gian đó, cho dù tôi nằm mơ cũng không an ổn, trong giấc mơ không phải là những bài tập toán ùn ùn kéo tới, mà chính là Trương Tuấn và Quan Hà, trong giấc mơ của tôi, họ luôn nói nói cười cười, còn thân ảnh của tôi thì không thấy đâu.
Thời gian đó tôi đã dốc toàn sức lực, thời gian đó tôi không có chút niềm tin nào với chính bản thân mình, hoàn toàn không biết mình có thể đoạt giải hay không, ba ngày trước cuộc thi tôi đều mơ thấy mình thi trượt, người trên toàn thế giới này đều cười nh tôi và cô giáo Cao. Tôi thường hoảng sợ tột độ rồi tỉnh lại từ trong mơ, đối với tôi mà nói, cuộc thi này hoàn toàn không phải chỉ là một cuộc thi. Nó hàm chứa tâm tư báo ân của tôi, còn hàm chứa sự so đo và chứng minh của tôi với bản thân mình, nếu thi không đoạt giải thì chính là một tận thế. Áp lực của tôi người ngoài khó có thể tưởng tượng được.
Có một ngày tôi cảm thấy mình thật sự không chống đỡ được nữa, chạy tới phòng game, Ô Tặc đang trông quán, Tiểu Ba sắc mặt tái nhợt đang chơi trò chơi, anh ấy đang chuẩn bị thi trung kết, hiển nhiên cũng không dễ dàng rồi.
Ô Tặc cười ha ha, “Hai đứa đúng là anh em, không hợp ý nhau cũng không đến, thế mà gần đây lại cùng đến.”
Tôi nói với Ô Tặc: “Cho em một chai bia, bây giờ em không có tiền, ghi nợ.”
Ô Tặc ngây người một chút, hai lời chưa nói đã cầm chai bia ra, mở nắp chai rồi đưa cho tôi, tôi nhận lấy liền đưa ngay lên miệng uống mấy ngụm lớn, Tiểu Ba bảo tôi qua chỗ mình, “Ra đây chơi cùng anh.”
Tôi cầm chai bia, đi tới đó. Nói là ngồi giúp anh ấy, nhưng thực tế là anh ấy dạy tôi chơi, trước đây tôi thấy mấy trò này không có chút thú vị gì, nhưng hôm nay lại thấy có hứng thú với nó, theo mỗi thao tác gõ nút trên ngón tay, lại giết được một tên quái vật, nhìn máu tươi trên màn hình văng ra khắp nơi, trong người dường như cũng thoải mái hơn, đánh xong một trận, tâm trạng kìm nén tựa như cũng vơi đi không ít, Tiểu Ba cầm chai bia của tôi lên, một hơi uống hết nửa chai, hỏi tôi, “Em làm sao vậy?”
Tôi nhìn hình ảnh nhấp nháy trên màn hình máy chơi game, nói ra sợ hãi trong lòng, “Ngày nào em cũng mơ thấy ác mộng, mơ thấy em thi trượt.”
“Giấc mơ là ngược đấy.”
“Thật ư?”
“Lừa em làm gì? Giấc mơ đều là ngược, mơ càng tồi tệ, thì sự thật càng tốt đẹp!”
Tôi nửa tin nửa ngờ, nhưng lúc đó đột nhiên cả người lại tràn đầy ý chí chiến đấu, nắm chặt tay, xoay người chạy ra ngoài, Ô Tặc ở phía sau kêu: “Sao em vừa tới đã đi thế? Không uống bia nữa à?”
“Không uống, em trở về làm bài tập toán đây.”
“Đừng quên trả lại tiền đấy.”
Ngày thi, khi tôi và Trương Tuấn ra khỏi trường thi, cô Cao không hỏi chúng tôi thi như thế nào, chỉ nói mời hai đứa chúng tôi đi ăn cơm, tôi rất muốn từ chối, nhưng người mời là cô Cao, vì thế tôi không thể không đi, lúc ăn cơm, tôi nghĩ mình rốt cuộc cũng sống đến bây giờ, cái thứ nghẹn trong ngực cuối cùng cũng tan ra, đầu trầm trọng vô cùng, đột nhiên bắt đầu chảy máu mũi.
Trương Tuấn luống cuống tay chân cuốn tờ giấy ăn lại rồi đưa cho tôi, nhưng tôi hoàn toàn không khống chế được bản thân, dùng sức đẩy tay cậu ấy ra, động tác rất quyết tuyệt, rất kịch liệt, không cần nói đến cậu ấy mà ngay cả cô Cao cũng ngây ngẩn cả người. Tôi lại ngửa đầu như không có việc gì, tự lấy giấy ăn cuộn lại rồi đút vào mũi.
Sau khi cuộc thi kết thúc, tôi bất hòa với Trương Tuấn, cố tình lảng tránh cậu ấy.
Trương Tuấn cũng không phải tên ngốc, đương nhiên cảm nhận được tôi không để ý đến mình, nhưng cậu ấy vẫn thường xuyên tới tìm tôi nói chuyện, đôi khi chờ tôi lúc tan học, muốn về cùng tôi, tôi lại luôn từ chối cậu ấy.
Trương Tuấn cũng rất nam tính, mỗi lần tôi không để ý đến cậu, đừng nói là dỗ tôi, mà ngay cả một câu cậu cũng không nói, luôn nổi giận đùng đùng