
quay đầu bước đi, cứ như cậu không muốn nói chuyện với tôi, thì tôi cũng chẳng cần cậu. Nhưng không quá hai ngày, cậu liền xuất hiện trước mặt tôi, một lúc sau lại nổi giận đùng đùng quay đầu bước đi.
Cứ như vậy một thời gian, không biết bắt đầu từ khi nào, Trương Tuấn không còn nói chuyện với tôi nữa, đột nhiên biến mất trong cuộc sống của tôi. Mỗi ngày lên lớp, cậu đều đến đúng lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, vừa tan học, liền vội vàng rời khỏi trường, rất ít đứng ở trường học. Có đôi khi, tình cờ nhìn thấy cậu ấy trên đường, cậu ấy luôn đi cùng một nhóm nam sinh học trường kỹ thuật lớn hơn chúng tôi, dù chúng tôi học cùng một lớp, nhưng lại giống như đang ở hai thế giới khác nhau.
Sau đó, tôi mới nghe nói, qua tết âm lịch, Trương Tuấn mang theo hai bạn học vào một cửa hàng tạp hóa, trộm rất nhiều thuốc lá. Chuyện đó bị lộ, bố mẹ họ phải bồi thường cho chủ quán, cố gắng che giấu chuyện này.
Trương Tuấn vẫn làm theo ý mình, nhưng hai cậu bạn kia thì bị bố mẹ nghiêm khắc cảnh cáo, không cho phép chơi với Trương Tuấn nữa, họ cho rằng Trương Tuấn làm hỏng con trai nhà họ. Một thời gian sau, chuyện đó bị truyền rộng ra, gần như tất cả các bậc cha mẹ có con trai đều cấm chúng chơi với Trương Tuấn.
Lúc đầu Trương Tuấn còn không biết, vẫn chạy đến nhà người ta, nhưng các vị phụ huynh lại đóng cửa không cho cậu vào, sau đó, cậu bạn chơi tốt nhất với Trương Tuấn, Cao Phi đã nói nguyên nhân cho cậu. Trương Tuấn hiểu được, lập tức không trở lại chơi với các bạn trong lớp tôi nữa, bắt đầu chơi bời với những bạn không ghét bỏ mình.
Tôi đoán cậu khẳng định vì nguyên nhân này, nên tôi mới bất hòa với cậu, thế nên, cũng không đến tìm tôi nữa.
Giữa học kỳ hai lớp sáu, có kết quả cuộc thi toán học. Thành tích của tôi kém người được giải nhất hai điểm, giành giải nhì, thành tích của Trương Tuấn thấp hơn tôi, nhưng vẫn được giải nhì. Sau nghi thức chào cờ, hiệu trưởng tuyên bố những học sinh ưu tú của trường chúng tôi trong cuộc thi toán học, nhưng không hề nhắc đến tên Trương Tuấn mà chỉ khen ngợi
Tâm trạng chới với của tôi rốt cuộc cũng buông xuống, toàn thành phố tổng cộng có năm người đoạt giải, trường chúng tôi đã chiếm hai vị trí rồi, cô giáo Cao vừa tham gia công tác, đã giành được vinh dự lớn như vậy cho trường, đối với những thầy cô dùng thành tích để nói chuyện, thì thành tích này đủ để họ không thể bàn tán lời nào.
Vì cuộc thi toán ấy, tôi có được tấm giấy khen đầu tiên trong cuộc đời, đó chính là tờ giấy mỏng manh in màu sắc rực rỡ, dùng bút lông viết La Kì Kì đạt được giải nhì cuộc thi toán học, nhưng đối với tôi mà nói, tấm giấy khen này còn quý giá hơn vàng.
Về nhà, tôi khẩn trương và ngượng ngùng đưa giấy khen cho bố mẹ xem, bố dán giấy khen của tôi lên tường, vừa dán giấy khen vừa cổ vũ tôi hãy tiếp tục cố gắng, em gái bĩu môi ở bên cạnh nhìn.
Trong lòng tôi có rất nhiều kích động và chờ mong, tôi thích bố giờ phút này, ánh mắt vẫn nhìn tôi, nếu có thể, tôi hy vọng ngày nào cũng có thể cầm giấy khen về nhà, ngày nào cũng cho bố dán giấy khen.
Buổi tối trước khi ngủ, tôi còn nhìn giấy khen và vụng trộm vui mừng.
Sáng hôm sau rời giường, tôi lại phát hiện giấy khen đã bị ai đó dùng bút chì màu vẽ loạn đủ màu sắc, tên của tôi và giải nhì đều bị xóa sạch.
Tôi giận tím mặt, chạy vọt vào phòng em gái mà không màng thay quần áo, nhảy lên giường của nó, đến gần nó rồi đánh nó, nó bắt đầu khóc lớn kêu to.
Bố mẹ vội vàng vọt vào, kéo tôi ra. Đến khi hiểu được chuyện gì đã xảy ra, họ vừa buồn cười vừa tức giận.
Cô em tôi ôm cổ mẹ khóc không ngừng, bố mẹ cũng không trách nó, bố nói: “Kì Kì, chỉ là tờ giấy khen thôi mà! Cho dù em con làm sai cũng có thể nói rõ với em, làm sao có thể động tay động chân đánh người? Nhanh đi mặc quần áo vào, chuẩn bị đến trường. . .”
Tôi nhìn họ chằm chằm, đó không chỉ là tờ giấy khen! Không chỉ là tờ giấy khen! Nhưng bố đã vội vàng đi làm bữa sáng, mẹ vội vàng trấn an em gái, dỗ nó mặc quần áo.
Nặng nề bước chân về phòng ngủ của mình, dùng sức giật giấy khen trên tường xuống, xé rách dập nát nó, ném vào thùng rác. Dù sao cũng không ai để ý, tôi cần gì phải để ý chứ?
Tôi không cần, tôi không cần!
————•————•————
Tạm biệt thời thơ ấu
Định nghĩa về thời thơ ấu của tôi vẫn rất hoang mang, bao nhiêu tuổi thì tính là nhi đồng? Sau đó tôi quyết định căn cứ vào ngày quốc tế thiếu nhi để phân chia. Ngày quốc tế thiếu nhi thành phố chúng tôi luôn tổ chức hội diễn văn nghệ, ngày 1-6 chúng tôi đều được nghỉ, bạn nào giỏi ca múa thì tham gia hội diễn văn nghệ, lên đài cũng là vinh dự cho trường cho lớp, các bạn khác ngồi dưới xem và vỗ tay cổ vũ. Ngày 1-6 hàng năm, giáo viên phát cho mỗi bạn một cái hộp, bên trong là kẹo hoa quả cứng, thế nên tôi cứ nghĩ đến ngày 1-6, là lại nhớ đến hương vị của loại kẹo hoa quả giá rẻ đó.
Đây là ngày quốc tế thiếu nhi cuối cùng của chúng tôi, cuộc thi từ tiểu học lên trung học cơ sở dần tới rồi, sau cuộc thì đó, ai học tốt sẽ được vào trường trung học trọng điểm, ai học kém sẽ bị đào thải xuống trường trung học bình thường. Phân biệt ngay trước