
tức cắt nát.
Trần Niệm nói: “Thùng rác ở bên kia.”
Bắc Dã: “Để anh mang ra ngoài vứt.”
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, cậu xoa đầu cô, sợi dây đỏ buộc trên cổ tay phải rũ xuống, sượt qua má cô.
“Nó không sao đâu. Em đừng cả nghĩ như thế, tập trung học hành, chuẩn bị thi cử đi.”
Trần Niệm gật đầu một cách máy móc.
Trong tiếng gió và tiếng mưa rơi, bóng đèn trên trần nhà đong đưa, chiếc bóng hai người lúc ẩn lúc hiện, mỏng manh bất định.
Bắc Dã ngồi bên mép giường, dường như hơi mệt mỏi, ngẩng đầu thấy cô đang xuất thần, cậu nhìn cô chốc lát, khẽ hỏi: “Phim hay không?”
“Hả?”
“Anh hỏi phim hay không?”
“… Không hay.” Trần Niệm lắc đầu “Là bi kịch. Em không thích.”
“Bi kịch á?”
“Ừ, nam chính nhường cơ, cơ hội sống sót cho nữ chính. Còn mình thì chết.”
“Còn nữ chính thì sao?”
“Kết hôn, sinh con, sống đến già khằn.”
“Rất tốt.” Bắc Dã cười cười.
“Tốt chỗ nào chứ?” Trần Niệm nói.
Bắc Dã ngẩng đầu nhìn cô, há miệng định nói gì đó, cuối cùng lại không thốt ra. Cứ thế yên lặng nhìn cô, ánh mắt thẳng tắp lại dịu dàng, như một cái giếng sâu hun hút.
Trần Niệm đứng tại chỗ, nhìn thẳng vào mắt cậu, bỗng nhiên cảm thấy muốn khóc.
Hai thiếu niên hiểu rõ những đau khổ giãy dụa, tình yêu và sự vô vọng trong sinh mệnh của nhau. Nhưng lại không thể nói ra, dù có nói ra cũng có ích lợi gì đâu.
Đôi vai gầy yếu của họ phải gánh lấy quá nhiều sức nặng. Họ còn trẻ như thế, nhưng ở thế giới gió thảm mưa sầu này, họ chỉ có thể tin tưởng lẫn nhau, đây rốt cuộc là may mắn hay xui xẻo?
Nhìn một lúc, Bắc Dã khẽ mỉm cười, giang hai tay ra với cô.
Đồ nói lắp, đến với anh nào.
Trần Niệm dụi mắt, đi đến ngồi lên chân cậu, ôm chặt cổ cậu, giống như một đứa trẻ đang ôm món đồ chơi mình yêu quý nhất. Cô gối đầu lên bả vai cậu, siết thật chặt, ngửi được mùi mưa gió trên cổ cậu.
Cậu ôm cô ngửa ra sau, ngã xuống giường.
Dường như không còn nghe thấy tiếng mưa gió bên ngoài nữa.
Họ ôm chặt lấy nhau, nếu thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết bao. “We are all in the gutter, but some of us are looking at the stars. Câu nói này của Oscar Wilde có nghĩa là gì?” Cô giáo dạy Anh văn ngồi ở sau bàn giáo viên, đôi mắt đằng sau chiếc kính trên sống mũi, nhìn khắp lớp học “Ai dịch cho cô nghe xem?…Trần Niệm?”
Trần Niệm vén váy định đứng dậy, cô giáo lại bảo: “Không cần đứng lên.”
Trần Niệm khẽ nói: “Tất cả, chúng ta, đều sống trong cống rãnh, nhưng vẫn có người, đang ngước nhìn bầu trời sao.”
“Đúng vậy.Tất cả chúng ta đều sống trong cống rãnh, nhưng vẫn có người đang ngước nhìn bầu trời sao.” Cô giáo Anh văn lặp lại một lần, đẩy đẩy kính trong sống mũi: “Câu tiếp theo.”
Đã là ngày thứ tư rồi, tất cả vẫn sóng yên biển lặng. Ngụy Lai không còn làm phiền Trần Niệm nữa.
Mùa mưa chuẩn bị kết thúc, thời tiết càng lúc càng nóng, Bắc Dã mua cho Trần Niệm một chiếc quạt điện nhỏ, không phát ra tiếng, đặt trong hộc bàn cho mát.
Cô giáo vẫn đang đọc đề nhưng bóng dáng giáo viên chủ nhiệm lại xuất hiện ngay cửa sổ, Trần Niệm hơi mất tập trung, lại nghe thầy bảo: “Tăng Hảo, em ra ngoài một chút.”
Tăng Hảo ra ngoài.
Trần Niệm tiếp tục nghe giảng bài, sau đó Tăng Hảo quay lại, vẻ mặt hơi đắc ý.
Sau khi tan học, Tiểu Mễ chọt chọt sau lưng cô ấy: “Tăng Hảo.”
“Hả?” Tăng Hảo xoay người lại.
“Sao thầy lại tìm cậu, có chuyện gì vui à?”
Trần Niệm mở một hộp bánh Pocky.
“Cho tớ với.” Tăng Hảo đưa tay cầm một que bánh; Tiểu Mễ cũng cầm một que, nói: “Gần đây Niệm cũng hay ăn vặt.”
Mấy bạn cùng lớp qua qua lại lại đều lấy một cây, một hộp bánh được mở ra cứ như cho chim bồ câu ăn ngoài quảng trường Nhân Dân, chớp mắt đã hết sạch.
“Ngụy Lai đã mất tích.” Tăng Hảo gặm bánh nhún vai, dáng vẻ hơi hả hê.
Tiểu Mễ nói: “Mất tích sao lại tìm cậu?”
Tăng Hảo liếc mắt: “Hỏi tượng trưng thôi. Ai cũng biết đó ban đầu không phải là trò tai quái, quả thật bọn chúng đã bắt nạt tớ. Khi đó còn khuyên tớ đừng nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, giờ lại đến hỏi tớ. Ôi, con nhỏ đó còn bắt nạt học sinh ở ngoài trường, người căm ghét nó chắc không chỉ mình tớ đâu nhỉ? Dù sao cũng đáng đời nó.”
Trần Niệm ngẩng đầu nói: “Đừng đắc ý sớm vậy, không chừng nó chỉ chạy ra ngoài chơi, mấy ngày nữa, lại về đây.”
Tăng Hảo chu mỏ: “Tốt nhất đừng bao giờ trở lại nữa.”
Tiểu Mễ: “Chủ nhiệm lớp ta lại sắp phải bạc đầu rồi.”
“Bạc gì chứ.” Tăng Hảo nói “Ngụy Lai đã xin thôi học, để gia đình cô ta tự quản lý, không liên quan đến trường học. Trước kia không muốn thừa nhận chỉ vì muốn chuyện lớn hóa nhỏ mà thôi, lại còn có cảnh sát tham dự nữa. Bây giờ không chừng thầy ấy còn đang cảm thấy may mắn vì đã sớm không còn quan hệ gì, nếu không danh tiếng của trường chắc sẽ thối nát luôn đấy.”
Trần Niệm thấy Từ Miểu sau lưng Tằng Hảo bèn huých cô ấy, Tăng Hảo quay đầy, thấy Từ Miểu thì lúng túng, quay đầu lè lưỡi với Trần Niệm, không nói thêm nữa.
Chập tối, Trần Niệm đứng ngoài cổng trường, theo thường lệ nhìn về phía Bắc Dã đang đứng bên kia đường, nhưng…Bắc Dã lại đang nhìn chằm chằm Từ Miểu ở ven đường, cười hơi lạ lùng, cho đến khi Từ Miểu lên xe nhà mình rồi đi xa mới thôi.