pacman, rainbows, and roller s
Thư Ký Không Lên Giường

Thư Ký Không Lên Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321901

Bình chọn: 8.00/10/190 lượt.

hấp đều không tính toán tặng cho cô, Hạ Mạn Nghê cả người bị khóa ở giữa ghế ngồi cùng lồng ngực của hắn, cảm nhận được hơi thở hắn cuồng mãnh cùng bá đạo mang theo hương vị đàn ông, ngay cả không gian trốn tránh cũng không có, chỉ có thể bị hôn choáng váng, hơn ngất. . . .

Hai cái tay gắt gao chống đỡ lồng ngực hắn, níu chặt vạt áo trước của hắn, muốn đem hắn đẩy ra, nhưng là hai tay vô lực. . . . .

"Anh buông tôi ra, Tần Hạo Đông. . . ." Cô thở gấp, khuôn mặt thanh trang nhã tỉ mỉ hoàn toàn đỏ bừng, ở dưới ánh trăng nhu hòa cũng có thể nhìn thấy một phần.

Hắn dừng lại nụ hôn của hắn, nhưng mà cũng chỉ có mấy giây, đôi tay liền bưng lấy mặt của cô, môi lưỡi dịu dàng liếm cánh môi của cô, nhẹ nhàng nhàn nhạt lưu lại càng làm tâm ngứa khó nhịn.

Ngực của cô nóng lên, nụ hoa nhạy cảm gắng gượng có chút đau nhói, khi bàn tay hắn cách vải vóc lơ đãng xẹt qua cô thì cô cũng nhịn không được nữa khẽ rên ra tiếng, phát ra tiếng thở gấp nho nhỏ yêu kiều tinh tế. . . . Nghe tiếng, cô vội vã cắn môi, thế nhưng hắn lại không cho, hắn sử dụng lưỡi cạy ra hàm răng cô, hôn càng sâu.

"Anh buông tôi ra. . . . ."

"Không thả, anh muốn đem tất cả nụ hôn mà người đàn ông khác hôn đều gột đi, chỉ để lại mình anh."

Hăn nhìn thấy Phỉ Siết hôn cô rồi hả ?

Trời ạ! Khó trách xem ra hắn có chút tức giận. . . .

Không, không đúng, cô sao lại cảm thấy áy náy? Hắn không phải cũng mang theo vợ trước thân mật thắm thiết xuất hiện trước mặt cô sao? Đáng chết! Cô thiếu chút nữa liền quên!

"Anh tránh ra!" Cô tức giận thở phì phò nhìn chằm chằm hắn. "Không nên đụng vào tôi!"

"Em làm gì đấy?" Tần Hạo Đông híp con mắt nhìn cô, không hiểu nổi mới vừa rồi vẫn còn ở trong ngực hắn yêu kiều, tại sao có thể đột nhiên biến sắc mặt như vậy.

"Không cần dùng tay anh chạm qua phụ nữ khác chạm vào tôi!" Cô không được tự nhiên nói.

"Cái gì? Anh chạm qua người nào à nha?"

"Uông Hiểu Nhu."

Hắn ôm qua Uông Hiểu Nhu? Tần Hạo Đông trừng cô. "Anh dĩ nhiên ôm qua a, cô ấy đã từng là vợ anh! Em cái này cũng muốn so đo?"

"Anh hôm nay ôm qua cô ấy."

"Anh không có!" Kể từ lúc cùng Uông Hiểu Nhu ly hôn, hắn đã không có chạm qua cô, mặc dù cô thường thường xuất hiện tại trong nhà hắn, hắn cũng không có vượt quá giới hạn.

"Có, tôi tận mắt nhìn thấy tay của anh đặt ở ngang hông của cô ấy." Nghĩ đến hình ảnh kia, cô liền bực bội, tất cả đau thương cực độ.

Hả? Tần Hạo Đông trợn to mắt: "Hạ Mạn Nghê, Em bị đàn ông khác hôn môi qua anh vẫn nguyện ý hôn, anh chỉ là lễ phép đem để tay ở trên eo cô ấy mà thôi, em. . . . Có phải hay không quá mức một chút?"

"Lễ phép cái quỷ! Anh rõ ràng đối với cô ấy tình cũ khó quên! Nếu không, anh tại sao phải đơn độc hẹn cô ấy ăn cơm?" (chị ý đang ghen đấy, anh coi như là bị chó nhỏ cắn, đừng chấp nhất làm gì ^^)

Thật là đủ rồi!

"Anh không có hẹn cô ấy ăn cơm, là cô ấy nói có chuyện muốn cùng anh thảo luận, cho nên chúng ta mới hẹn ở chỗ này." Được rồi, hắn thừa nhận hắn là cố ý hẹn ở nhà hàng này, bởi vì cô nói rõ muốn đến cuộc hẹn với Phỉ Siết, vừa lúc Uông Hiểu Nhu tìm đến hắn, hắn liền thuận tiện hẹn ở cùng nhà hàng. Đúng vậy a, hắn là đang ghen, cho nên cố ý dẫn người đến trước mặt cô, xem cô đến tột cùng có ở đó hay không ư, bất kể như thế nào, gặp quỷ những thứ này cùng tình cũ gặp mặt đều một chút quan hệ cũng không có!

Tần Hạo Đông đem mặt ép hướng cô, từng chữ từng câu từ từ nói: "Nếu như anh đối với cô ấy tình cũ khó quên, đã sớm đem cô ấy lấy về nhà, còn cần ở chỗ này tốn thời gian với em sao? Đúng vậy a,anh lúc đầu đích xác là bị cô ấy bỏ rơi, nhưng mà cô ấy sớm hối hận, nếu không phải là anh đối với cô ấy cũng không có một phần tâm, hợp lại căn bản chỉ là chuyện trong một đêm, dưới tình huống này, em còn phải nói anh đối với cô ấy tình cũ khó quên sao? Nếu như mà anh thật chỉ là vì giúp Tiểu Ân tìm một người mẹ, Uông Hiểu Nhu tuyệt đối là thích hợp nhất, không phải sao? Em cũng không động não suy nghĩ một chút sao? Em cho rằng anh vì sao muôn ôm em, hôn em?"

Tức giận a, oán hận a, người phụ nữ này chính là không nhìn thấy tâm hắn đối cô.

"Đó là bởi vì. . . . Bởi vì. . . ." Hạ Mạn Nghê lúng túng, nói không ra lời.

Hắn ngưng mắt, thâm tình nhìn cô: "Bởi vì, anh yêu em."

A? Hạ Mạn Nghê nháy mắt mấy cái, chớp cũng không chớp nhìn hắn. Có phải hay không quá dịu dàng quá một chút? Lời nói của hắn lúc này, dịu dàng đến mức khiến lòng của cô sớm không chịu nổi.

"Tần Hạo Đông. . . ." Ở trong mắt cô nhuộm sương mù, một tầng lại một tầng, sắp không tan được.

"Đáng chết, bởi vì anh thế nhưng lại yêu em, em không biết phải không? Anh nói rồi anh sẽ chậm rãi mà tới gần em, nhưng mà anh phát hiện không được, muốn trách, thì trách em để cho Phỉ Siết hôn em, bây giờ anh không muốn cho em thời gian, nhìn em ngoan ngoãn để cho hắn hôn, anh đều sắp phát điên, biết không?" Trong tiếng nói dịu dàng mang theo đau đớn đè nén, giờ phút này Tần Hạo Đông thoạt nhìn cũng yếu ớt làm cho người khác đau lòng.

Nghĩ đến, chỉ có lòng của cô sẽ đau, sẽ sợ.

Nhưng mà, cô lại nhìn thấy đau đớn ở trong mắt hắn, làm cho cô không nhịn được