
i thắt lưng
lười biếng: “Muốn tập hợp tất cả đồ vật trong thiên hạ, thật sự là chuyện gian
nan, khổ sở, lần tới nhất định phải lấy thù lao, không thể làm công không được.”
“Đúng, chẳng thể làm không công được, làm không công thì
không còn là thương nhân nữa.” Đinh Phi Tình tới lúc này không thể nhẫn nhịn
thêm nữa, phì một tiếng bật cười to, nhìn ba kẻ đang đang giả vờ giả vịt trong
đại điện lên tiếng trêu chọc.
“Đúng rồi, chính là ý này.” Mộ Ải vỗ tay, hoàn toàn đồng ý
đáp. Vừa dứt lời, Thượng Quan Lăng Thiên và Tuyết Cơ đang ngồi bên nhất thời cười
ha ha. Ba tên này, rõ ràng đang cố tình trêu chọc Độc Cô Tuyệt. Thế mà họ cũng
nghĩ ra được, đến cả bát xin cơm của ăn mày cũng đem tới, toàn bộ thiên hạ này
đều là của dòng họ Độc Cô, cho dù có khó khăn cũng sẽ không nghèo túng đến độ
đi làm ăn xin, thật là đám người coi trời bằng vung mà.
Độc Cô Hành đưa tay cầm tấm lưới đánh cá với vẻ cười rối rắm
nói: “Quả thật là vẫn chưa làm tới cùng, xem ra vẫn còn nương tay.”
“Biết là tốt rồi.” Thánh Thiên Vực và Phi Lâm đồng loạt cất
tiếng, đưa mắt nhìn nhau cùng cười lớn.
“Này, tiểu sư muội, muội phu mau thả mấy đứa bé lên bàn, qua
mất giờ lành không tốt đâu.” Nụ cười của Tiểu Hữu hệt như Phật Di Lặc, nghiêng
khuôn mặt không chút tức giận nhìn Độc Cô Tuyệt sắc mặt đang xanh mét, vẫn nhất
quyết không thả Độc Cô Dạ lên dãy bàn dài kia.
“Đúng rồi, đúng rồi, mau thả bọn trẻ xuống đi, để chúng chọn
đồ vật đoán tương lai đi, chẳng phải lễ trảo chu là để bọn trẻ tự chọn đồ vật
đoán tương lai hay sao? Chúng ta đã thu gom hết tất cả đồ vật trong thiên hạ,
là muốn cho ba đứa nhỏ một thế giới trọn vẹn, không thể quá câu nệ tiểu tiết, tục
ngữ nói ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có Trạng nguyên, muốn nhìn xa phải
mở rộng tầm mắt.” Nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, Cung Ngũ bồi thêm một câu.
Ngay lập tức đổi được một trận cười vang dội, ngay cả đám
người Sở Vân, Mặc Tiền đứng trong điện, gương mặt cũng cứng ngắc, nụ cười méo
mó trên mặt. Độc Cô Tuyệt sắc mặt tối đen, càng ôm chặt Độc Cô Dạ và Độc Cô Vũ
nhất định không buông, hung tợn nói: “Con ta chẳng thèm gì cái vị Trạng
Nguyên.”
“Nhanh, nhanh đi, ngươi không thèm, nhưng chúng thèm là được.”
Tiểu Tả bước vài bước xông tới, to gan cướp lấy Độc Cô Dạ trong lòng Độc Cô Tuyệt.
Thượng Quan Kính đứng một bên vẫn chưa từng lên tiếng, giờ cũng cười gian tà
nhào qua cướp lấy Độc Cô Vũ trong tay Độc Cô Tuyệt, hai cậu ôm hai đứa trẻ ngay
lập tức thả chúng lên bàn.
Vân Khinh đứng bên cạnh cười khẽ, dứt khoát đặt Độc Cô Lăng
đang ôm lên bàn. Dù bọn trẻ có lựa chọn con đường nào cô cũng không can thiệp,
chỉ cần chúng thích là được.
“Tiểu sư muội cũng thả xuống rồi, ngươi mau buông tay đi.” Vừa
cướp được Độc Cô Dạ trong tay Độc Cô Tuyệt, Tiểu Tả vô cùng đắc ý đặt Độc Cô Dạ
lên bàn. Độc Cô Dạ bị cướp lấy mang qua, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cảnh tượng
trước mặt, cậu bé thật sự không sợ hãi mà ngược lại còn cười khanh khách, bắt đầu
bò trên bàn.
Độc Cô Tuyệt tức đến méo mũi, cắn chặt răng nghe răng rắc,
giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phóng tới cướp bọn trẻ về. Vân Khinh bèn
cười khẽ quay đầu nắm tay Độc Cô Tuyệt, nụ cười dịu dàng như những loài cây
vươn mình đón gió xuân. Độc Cô Tuyệt nắm tay Vân Khinh, trừng mắt nhìn đám người
Thánh Thiên Vực hừ lớn một tiếng, tỏ rõ bất mãn trong lòng hắn.
Mà lúc này, đám người Thánh Thiên Vực căn bản không thèm để
ý sự bất mãn của Độc Cô Tuyệt, đồng loạt đứng vây quanh cái bàn, nhìn ba đứa bé
con.
“Đại bảo bối, chọn cái này nè.” Đinh Phi Tình có ý tốt đưa
cái ấn nắm giữ binh mã thiên hạ cho Độc Cô Dạ, bé đặt mông ngồi xuống bên cô,
có được mã ấn nắm trọn thiên hạ.
Độc Cô Tuyệt vừa nhìn lập tức khuôn mặt vốn đang quét lớp
sơn đen lập tức cười như hoa nở, Đinh Phi Tình đưa cho Độc Cô Dạ thứ biểu tượng
cho quyền lực đế vương. Tốt, tốt lắm, vẫn là người trong nhà tốt hơn đám Thánh
Thiên Vực kia.
“Phi Tình, nàng bậy quá.” Thánh Thiên Vực tựa người cạnh bên
Đinh Phi Tình cười cười nhìn cô.
Đinh Phi Tình nhướng mày, cười như không cười nhìn Thành
Thiên Vực cũng không nói gì. Độc Cô Dạ xoay xoay cái ấn thao túng binh mã thiên
hạ trong tay một lát, rồi bàn tay nhỏ bé quẳng phắt, cái ấn binh mã thiên hạ bị
ném ra ngoài, sau đó bé xoay người bò tới chỗ đồ vật khác.
“Ha ha.” Đinh Phi Tình há hốc miệng cười lớn, sắc mặt Độc Cô
Tuyệt càng đen hơn, những người bên cạnh không chút khách khí bật tiếng cười ồn
ã khắp điện.
“Bé cưng, đến đây, chọn cái này nè.” Sở Vân đưa cái ấn tể tướng
cho Độc Cô Vũ.
“Tiểu Lăng nhi, đến đây, cái này hay nè.” Tiểu Tả đưa tới một
bông hoa bằng phỉ thúy.
“Cái này mới tốt nè.” Cung Tam chìa lưỡi cày nông dân tới.
“Cái này…”
“Cái này…”
Trong nhất thời, một đám người đứng vây quanh cái bàn chứa đầy
đồ kia, lập tức mỗi người vươn tay đưa ra một món, đem đủ thứ đồ vật quái đản
lên. Độc Cô Tuyệt nhìn đồ vật trên mỗi cánh tay mặt mày tái mét.
Trong đó có trường kiếm của thích khách, có bàn tính của
thương nhân, có lưới đánh cá của ngư dân, có dụng cụ của thợ mộc, có con