
họ còn đang ngẩn người thì cửa phòng họp đột nhiên bật mở, Khuông Huyền Tư nghiêm trang đứng ở cửa rống lên, “Ngây người cái gì thế hả? Còn không mau đi làm việc đi!”
“A … dạ!”, bị tiếng rống của anh dọa, một đám người vội vàng chạy trối chết. Thấy bên ngoài đã thanh tràng xong Khuông Huyền Tư mới đóng cửa lại.
Anh xoay người, mặt mày sa sầm nhìn tư thế hai tay chống hông chuẩn bị mắng người của Hoa Nội Kiều.
Chưa có một cô gái nào có thể chọc giận anh, càng không có một cô gái không biết sống chết cứ chọc giận anh hết lần này đến lần khác nhưng tất cả những chuyện đó cô đều làm hết rồi!
Trái một câu “Không phải là bạn gái của anh ta”, phải một câu “Không thuộc về anh ta” của cô đã dễ dàng ép anh tới cực hạn, không kịp chờ thang máy lên tới tầng 10 anh đã tức giận đá văng cửa phòng họp ở lầu 5, khẩn cấp muốn nói chuyện rõ ràng với cô.
Một tiếng trước hai người bọn họ còn ở chung tương đối “vui vẻ” sao mà mới có một lát, cô đã biến thành người khác thế này? Hay là cô hối hận vì cùng anh …
“Chết tiệt, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với em hả?”
“Anh còn dám hỏi!”, thấy bốn bề vắng lặng Hoa Nội Kiều liền trừng mắt, lập tức tính sổ với anh, “Sao anh có thể tính kế tôi?”
Ù ù cạc cạc nghe được câu hỏi của cô, Khuông Huyền Tư nhăn mày đến nỗi hai đầu mày gần như chạm vào nhau.
“Tôi tính kế em cái gì?”
“Anh dám nói không có?”, cô kiễng chân, mắt càng trừng càng lớn, “Tôi biết hết rồi. Hôm nay anh cố ý nghỉ ngơi vì muốn … muốn …”, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ như gấc, không cách nào nói hết câu. “Tóm lại, mọi chuyện hôm nay đề là kế hoạch của anh hết!”
Cuối cùng Khuông Huyền Tư cũng bừng tỉnh đại ngộ.
“Ai nói cho cô?”
Chết tiệt, rốt cuộc là ai ngại mình sống lâu dám tiết lộ bí mật của anh?
“Ai nói không quan trọng, quan trọng là sao anh có thể đối xử với tôi như vậy hả? Tôi tin tưởng anh mà anh lại … anh lại …”, nhớ tới biểu cảm mờ ám của Đại Hùng, nhất thời Hoa Nội Kiều không nói nổi nữa.
Tuy rằng ái ân nam nữ là chuyện bình thường nhưng thiếu nữ ôm ấp tình cảm lúc nào cũng thích mơ mộng, vừa nghĩ tới việc riêng tư của mình đã bị mọi người biết trước từ lâu cô liền cảm thấy rất khó chịu, rất mất mặt, rất tức giận!
“Chuyện đó không phải là tính kế. Bình tĩnh mà nghĩ thì nên gọi là quyến rũ mới đúng.”, nhìn hai gò má ửng hồng của cô, vẻ mặt anh dịu đi không ít và tảng đá đè ở ngực cũng nhất thời biến mất.
Hóa ra cô tức giận đến vậy là vì thẹn thùng chứ không phải hối hận.
Nghĩ đến đây Khuông Huyền Tư liền đắc ý cười.
“Câu … quyến rũ?”, thấy anh thản nhiên nói ra hai từ mờ ám như vậy mặt cô càng đỏ hơn, nhận ra cả hai đang đứng quá sát nhau cô vội vàng lùi lại. “Anh còn dám nói xạo? Rõ ràng anh đã sớm lên kế hoạch với bọn Điềm Nhi hết rồi nếu không làm sao Điềm Nhi vừa nhìn bộ đồ trên người tôi đã biết là do anh thiết kế.”, cô giậm chân, tức giận anh không nói thật nhưng không cách nào cản được trái tim đang đập dồn dập của mình.
“Tất nhiên là biết vì trước kia tôi đã thiết kế không ít ‘đồng phục’ cho Khuông Toàn Cơ. Đây vốn là quy củ ai ai cũng biết.”, anh vui vẻ nhìn nét mặt ngượng ngùng của cô.
Anh cười đắc ý bao nhiêu Hoa Nội Kiều càng tức giận bấy nhiêu.
Phản ứng của con người là thứ không thể nói dối. Biểu hiện thất thố của mọi người lúc cô tức giận ở văn phòng chính là bằng chứng tốt nhất nhưng đến bây giờ người đàn ông này vẫn không chịu nhận sai, thật là làm cô tức chết mà!
“Bây giờ anh vẫn muốn nói dối à? Vừa nãy Đại Hùng không cẩn thận đã lỡ miệng nói hết với tôi rồi!”, cô cố ý nói dối, giả vờ như nản lòng lắm rồi.
Hóa ra là tên Đại Hùng chết tiệt.
Nụ cười tự tin của anh biến mất trong nháy mắt.
Sự biến hóa nhỏ này đã làm lộ lớp ngụy trang của Khuông Huyền Tư, hình tượng vô tội anh cố gắng dựng lên đã tan rã.
“Sao không nói nữa?”, làm rõ chân tướng rồi Hoa Nội Kiều lại nhận ra mình không tức giận đến vậy.
Thấy giấy không thể gói được lửa được nữa, Khuông Huyền Tư cũng đành thản nhiên đối mặt với cô.
“Em tức giận vì việc nhỏ nhặt này?”, anh thở dài.
“Việc nhỏ nhặt? Anh nói đây là việc nhỏ nhặt?”, nỗi tức giận vừa hạ xuống của cô lại leo lên đỉnh điểm lần nữa, “Anh tự tiện mang chuyện giữa chúng ta đi tuyên truyền khắp nơi là việc nhỏ nhặt?”. Trừng mắt nhìn Khuông Huyền Tư, Hoa Nội Kiều rất muốn cởi giày ra đánh lên đầu anh.
“Em hưởng thụ nụ hôn của tôi lại sợ người khác biết quan hệ của chúng ta?”, anh nhíu chặt mày, thật sự không hiểu cô muốn gì.
“Tôi …”, không ngờ anh lại trả lời sắc bén như thế, Hoa Nội Kiều không khỏi lắp bắp, “Đó … đó không phải là trọng điểm.”
“Vậy cái gì mới là trọng điểm?”, anh thành khẩn hỏi.
Cuối cùng cô cũng mở miệng nói ra vấn đề mình để ý nhất, “Anh không thương lượng trước với tôi!”
“Thương lượng?”, trán anh hiện lên vài nếp nhăn, “Ý của em là nếu tôi muốn làm chuyện đó với em thì phải mở một cuộc họp, thương lượng trước hành động sau?”, anh trừng mắt nhìn cô.
“Anh … rốt cuộc anh đang nói linh tinh gì thế hả?”, Hoa Nội Kiều đỏ bừng mặt, giọng cô thiếu chút nữa đã đạt tới quãng tám.
“Vậy em đang nói tới chuyện chết tiệt gì?”, Khuông Huyền Tư