
ọn hắn, nhưng cũng không đến mức chạy
trốn, chỉ là không kiên nhẫn ngửi mùi này mà thay đổi hướng đi, bình
thường cũng không chủ động công kích bọn họ.
Lúc gặp loại dã thú này, bọn hắn đang đứng gần đó do không có bất kỳ công cụ săn bắt thích
hợp nào, chỉ có thể trốn tránh, đợi con dã thú to lớn có thể giúp bọn
hắn no bụng trong vòng một tháng hoặc lâu hơn đi xa.
Đương nhiên, dù cho có vũ khí thích hợp trong tay, bọn họ cũng chưa chắc bắt được con mồi như vậy.
Đủ loại hạn chế chồng chất cùng một chỗ, bây giờ đây, thức ăn đối với bọn
họ mà nói là vô cùng trân quý, nếu như vừa rồi chỉ vì bọn hắn đi tìm Tô
Từ mà khiến cho con thỏ bị những dã thú khác ngậm đi, chỉ sợ cả nhóm
cũng sẽ đau lòng mà không ngủ được một giấc ngủ ngon.
Chu Lập nhặt lên phân nửa thịt thỏ đang bị ném trên đất, cẩn thận loại bỏ bùn đất, sau đó để lên lửa nướng.
Hai người nam nhân còn lại cũng nghĩ lại mà sợ (*sợ bị dã thú khác ngậm
thịt thỏ đi), dường như nhẹ nhàng thở ra, yên lặng nhặt lên thịt thỏ
dưới đất.
Chỉ có Lý Ngọc là con mắt đỏ ngầu ngồi ở bên cạnh đống lửa, hô hấp dồn dập lại thô ngắn, làn da trở nên thô ráp vì dãi dầm mưa nắng lâu ngày (*sống khổ cực), nhưng hình dáng vẫn còn mỹ lệ, thần sắc
trên mặt không ngừng biến đổi, một hồi nanh ác, một hồi ước mơ.
“Nàng ta… Tô Từ, vừa rồi bên cạnh Tô Từ là cái gì vậy?” Trầm mặc không được
bao lâu, Trần Phong thì thào nói, đôi mắt cơ hồ xám ngắt nhìn đống lửa.
“Lão hổ.” Lý Ngọc bị lời nói của hắn làm bừng tỉnh, tròng mắt hơi híp lại,
mở miệng nói, “Một con hổ tuyệt đối rất nghe lời nàng ta, có thể nhẹ
nhàng săn, nhượng nàng ta áo cơm không lo mà sống đến bây giờ”.
Giọng nói Lý Ngọc vừa rơi xuống đất, hô hấp của 3 nam nhân liền trở nên dồn dập (*hưng phấn).
Nếu như lão hổ có thể săn mồi cho bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ không phải khổ
cực phí lực như vậy ra ngoài săn mồi. Có một lão hổ tuyệt đối dũng mãnh
bảo hộ, sẽ không phải trải qua những ngày lo lắng như vậy nữa rồi. Dụ
hoặc này quá lớn.
Lý Ngọc thấy thế, cười lên, “Cũng không biết
rõ Tô Từ dùng phương pháp gì mà thuần phục được một lão hổ như thế, nếu
như biết được phương pháp này… chúng ta sẽ còn phải trải qua những ngày
như thế này nữa sao?”
“Suy nghĩ lại một chút, cho dù chúng ta
không có phương pháp thuần phục dã thú như nàng ta, nhưng nếu như chúng
ta có nàng ta trong tay… Cũng đại biểu cho chúng ta cũng nắm được lão hổ trong tay rồi.”
Lý Ngọc chậm rãi nói, nàng ta nhìn thấy tia
sáng dục vọng quen thuộc trong mắt 3 nam nhân, hít một hơi thật sâu, cầm lấy miếng thịt gần tróc da trong tay ném vào đống lửa, cũng không nói
thêm gì nữa.
Lúc này, nàng chỉ cần nhắc nhở một chút, mấy nam nhân này liền có thể hiểu rõ ý tứ của nàng.
Cho dù nàng không nói ra, bọn hắn rất nhanh cũng có thể ‘nghĩ thông suốt’, nhưng phải để bọn họ sớm hiểu ra là tốt nhất.
“Nhưng nàng ta đã đi rồi.” Rất nhanh, Lưu Trường Giang, chồng người phụ nữ trung niên có chút tiếc nuối nói.
“Nàng ta sẽ còn trở lại!” Chu Lập hí mắt nhìn vào mắt Lý Ngọc, nói một cách
chắc chắn, “Nàng ta không cần chúng ta giúp đỡ, dựa vào lão hổ kia liền
có thể sống tốt qua ngày. Nếu như không phải một mình nàng sống quá tịch mịch, lần này cũng sẽ không tìm tới nơi ở của chúng ta.” Chu Lập từ từ
nói, “Nàng ta chắc chắn sẽ quay lại đây.”
“Đúng, lần sau lúc
nàng ta tới, các ngươi phải nỗ lực tranh thủ trước mặt nàng. Bất quản
như thế nào, sử cái gì thủ đoạn, chỉ cần thân thể nàng ta ở lại chỗ này, chúng ta liền sẽ không phải sống trong tình cảnh nguy hiểm nữa rồi. Đến lúc đó, muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy, muốn làm cái gì thì làm cái đó,
tuy rằng vẫn thua kém cuộc sống hiện đại trước kia, nhưng so với cuộc
sống hiện tại, tuyệt đối tốt hơn gấp vạn lần!” Lý Ngọc tiếp tục nói, mê
hoặc nhấn mạnh câu ‘Chỉ cần thân thể nàng ta ở chỗ này’, mấy nam nhân
nghe ra được phương pháp giữ lại Tô Từ, đôi mắt liền sáng lên. (*ayy!
Lại định xxoo giữ lấy con người ta đó mà).
Chu Lập nói, “Lão hổ
nghe lời nàng ta như vậy, nên chúng ta không thể dùng sức mạnh ép buộc.” Nói xong lại nhìn sang hướng 2 nam nhân kia, “Chúng ta là cùng nhau tới đây, trên thế giới này cũng chỉ có mấy người chúng ta là đồng bạn, nữ
nhân cũng thích dựa vào nam nhân, bằng không nàng cũng sẽ không đi tìm
tới. Các ngươi cũng châm dầu đi, nếu như ai có thể làm Tô Từ cam tâm
tình nguyện lưu lại… Chúng sẽ không cần lo lắng cái gì nữa rồi.”
Lý Ngọc nghe vậy, trong tâm trong cười lạnh mấy cái, nhìn sang hướng cái cây lúc nãy Tô Từ ẩn núp.
Bị đương thành công cụ tiết dục, một khi trời tối bị mấy nam nhân ấn chặt
xâm phạm… Lúc đó, nàng chỉ có thể an ủi chính mình là nàng còn sống.
Mà cái người ‘có khí khái’ Tô Từ đã chết, đã chết rồi.
Nàng ta tuyệt đối sẽ chết vào trong bụng con dã thú, có lẽ, một ngày nào đó
nàng sẽ thấy hài cốt Tô Từ hóa thành phân cũng không chừng!
Những ngày tháng sống không bằng chết, Lý Ngọc nghĩ như vậy để an ủi tâm linh mình.
Nhưng hôm nay, lúc nàng đã người không giống người quỷ không giống quỷ, cái
người nàng vốn cho là sẽ chết, lại đứng trên cao nhìn xuống nàn