
họ,
nhưng hiện tại thật trái với tưởng tượng của nàng, vì Tô Từ hoàn toàn
tỉnh táo.
Tô Từ than thở, định kêu Tiger thuận theo con đường
này đi về phía trước, nhưng vừa quay đầu lại liền phát hiện, Tiger đang
đứng tại chỗ không ngừng đạp chân xuống đất, cổ họng thấp gầm nhẹ, ngay
cả cái đuôi cũng hơi vểnh lên bảo trì trạng thái tiến công.
Tô Từ hiểu rồi đây là trạng thái nôn nóng của Tiger, giống y chang phản ứng lần trước của nó đối với trái cây diệp tử màu nâu.
Tô Từ đánh giá bốn phía một chút, vừa thuận theo con đường đi tới phía
trước, vừa khịt khịt mũi ngửi ngửi, quả nhiên tiến về phía trước thêm
vài chục bước, nàng đã nghe đến một loại hương vị quen thuộc mang chút
kích thích.
Mà lúc này bộ dạng Tiger đã càng lúc càng không ổn.
Bọn người của Chu Lập thế nhưng biết rõ tác dụng của trái cây diệp tử?
Tô Từ có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại cảm thấy chuyện này là hợp
tình hợp lý thôi. Nếu như không có loại quả mà ngay cả Tiger cũng e dè
trong tay, thì bọn hắn làm sao có khả năng sống sót trong khu rừng hung
hiểm như thế này.
Tô Từ chỉ không biết rõ bọn hắn làm thế nào
phát hiện được tác dụng của quả này, có phải hay không cũng phát hiện
tác dụng chữa thương của diệp tử?
Còn có, loại cây này bọn hắn
tìm thấy nhiều hay ít, dù sao mùi của trái cây màu nâu chỉ giữ được
trong vòng mười mấy giờ, muốn phòng thân thì phải không ngừng có trái
cây dùng mới được, như vậy hẳn là bọn hắn đã tìm thấy rất nhiều loại cây này đi.
Con đường nhỏ ‘nhân tạo’ này đã nhanh đi đến tận đầu,
Tô Từ có thể lờ mờ phảng phất thấy một bụi cây trụi lủi, cùng với ba cây diệp tử đang ở bãi đất trống đàng kia, sau đó lại quay đầu nhìn hướng
Tiger đang không ngừng gầm nhẹ, trong đầu đang suy nghĩ xem có nên đi
tiếp về phía trước không, hay là nên ngừng tại đây.
Bọn hắn chọn nơi này làm nơi cư trú hẳn là không thể buông tha cho loại cây có tác dụng lớn như vậy trong khu rừng này.
Tiếp tục đi về phía trước, chính là đại biểu không thể cùng chung sống với
Tiger nữa rồi vì nó rất chán ghét mùi này, hơn nữa nếu nàng trở lại gia
nhập nhóm của Chu Lập, nàng hẳn là nên lưu lại Tiger để tránh cho mình
bị cường ép hoặc bị vũ nhục. (*Đoạn này mình edit hơi lộn xộn, các bạn
xem bản convert nhé: “Tiếp tục đi phía trước, chính là đại biểu đối thế
trái cây mùi mẫn cảm Tiger không thể cùng cùng tồn tại, nhưng nếu như
nàng muốn là trở lại thế cái đội ngũ, nhân thể tất yếu lưu lại Tiger để
tránh mình đã bị cường ép hoặc giả vũ nhục.”)
Nhưng nếu như
không trở về với nhóm, chính là đại biểu nàng lựa chọn Tiger. Nếu như là như vậy, vậy không bằng hiện tại liền xoay người rời khỏi đây, cũng
không lại suy nghĩ về nơi này nữa.
Nhưng Tiger là dã thú. Cho dù sau này nó tìm được bạn lữ, và vẫn cho nàng sống bên cạnh nó cả đời,
thì nàng sẽ phải cùng một con thú hoang đơn độc sống cả một đời người
sao? (*cũng khó lựa chọn ha)
Tô Từ để tay lên ngực tự hỏi, quay
đầu nhìn sang Tiger, tuy rằng nó đang rất khó chịu vẫn tiếp tục đứng tại bên cạnh nàng, Tô Từ thở dài một cái, xoay người leo lên lưng Tiger, vỗ hai cái trên sống lưng của nó, ra hiệu cho nó đi về hướng bên trái.
Nơi đó cách không xa doanh địa của bọn người Chu Lập, nhưng đại khái có thể tránh đi mùi của trái cây diệp tử, lại có một cái cây rất lớn.
Trước hết quan sát một chút đi.
Trong tâm Tô Từ nghĩ, nếu như bọn hắn không quá biến chất, nàng sẽ nỗ lực một chút khuyên nhủ bọn hắn buông tha cho nơi này, dọn đến sống tại địa bàn của Tiger đi.
Bất quá, Tiger chắc chắn sẽ không cho phép bọn
hắn vào trong sơn động ở, nàng cũng sẽ không, tối thiểu nhất trong
khoảng thời gian ngắn sẽ không cho phép bọn hắn ở cùng một chỗ với nàng, nhưng bọn họ có thể sống tại các vùng xung quanh sơn động, chỉ cần còn
trong lãnh địa của Tiger cũng xem như an toàn rồi.
Hơn nữa, trái cây diệp tử tuy rằng có thể lợi dụng để kích thích dã thú làm nó tránh
xa, nhưng qua biểu hiện của Tiger có thể đoán được, một khi cần thiết
Tiger vẫn sẽ đến gần cây diệp tử ngắt lá đem về dùng, có nghĩa là những
con dã thú mạnh mẽ khác vẫn có thể đe dọa đến tính mạng của bọn người
Chu Lập.
Hay nói cách khác, trái cây này chỉ có tác dụng khi Tiger ‘nguyện ý’ tránh né.
Sinh hoạt ở chỗ này lâu như vậy, cho dù Tô Từ có ý thức quan sát những con
dã thú khác, thì trước mắt cũng chỉ thấy Tiger là có chỉ số IQ cao thôi, nhưng không có nghĩa là trong khu rừng này sẽ không có một con dã thú
khác cũng có chỉ số thông minh cao như Tiger.
Nếu như con dã thú đó cũng biết rõ công dụng chữa thương của diệp tử, lại trùng hợp đến
đây ngắt lấy, thì với thân hình nhỏ bé của loài người sẽ trở thành món
điểm tâm ngọt cho dã thú mà thôi.
Tô Từ nghĩ như vậy, cởi ra đôi giày da thú ném vào trong ba lô, lợi dụng chủy thủ và thỉnh thoảng mượn lực từ Tiger, leo lên hơn phân nữa một cây đại thụ, nơi có thể quan sát được lãnh địa của nhóm Chu Lập, nàng chọn một nhánh cây ngồi xuống, vừa nhè nhẹ vuống lông của Tiger đang nằm bên cạnh, vừa từ trên cao nhìn
xuống quan sát động tĩnh đằng kia.
Nơi đó chỉ có 3 ngọn cây,
t