
ắm.
Nhưng hô hấp trong lồng ngực có loại nóng hừng hực đau, so
với lần trước tỉnh lại còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, hơn nữa lại rất
ngứa, làm người ta rất muốn gãi.
Không khí lưu thông trong sơn
động cũng không tốt, không thể nhóm lửa, Tiger có thể nhìn thấy vật thể
trong bóng đêm, mà hiện tại Tô Từ cũng chưa tìm thấy cái gì có thể dùng
thay thế cho bóng đèn, nên trong sơn động vĩnh viễn là một mảnh hắc ám.
Tiger cũng nằm xuống bên người nàng, rất bảo hộ nàng, nếu không phải ra ngoài săn thì là đi tìm diệp tử cho nàng chữa thương.
Tô Từ trọng trọng ho khan mấy thanh âm, bấu víu vách đá loạng choạng đi
đến một góc, nơi đó để những tấm da thú nàng đã xử lý tốt.
Trước kia Tô Từ chưa từng xử lý qua da thú, đến hiện tại cũng chỉ có thể tiếp tục xử lý đến công đoạn da thú không bị thối rữa mà thôi, nhưng da thú
lại rất cứng rắn, cũng chỉ có thể lấy ra làm giày, và dùng trải dưới
thân làm chăn mền.
Bất quá hiện tại trời nóng nực, hơn nữa buổi
tối Tiger thích ghé vào bên cạnh nàng, tảng đá trong sơn động lại sạch
sẽ lại lạnh buốt, cho nên Tô Từ cũng rất ít khi dùng chúng nó, chỉ để
bọn chúng tại một góc khuất, thỉnh thoảng đem ra phơi nắng.
Nhưng hiện tại ba lô của nàng không có ở trong sơn động, trên thân nàng lại
không có quần áo, cũng chỉ có thể cầm da thú đắp một chút.
Khi Tô Từ tỉnh lại, y như nàng dự liệu, nàng đang nằm trên lá chữa thương diệp tử.
Toàn thân cứng ngắc, động ngón tay một chút cũng thấy đau.
Chung quanh một mảnh tối đen, hẳn là đang ở trong sơn động. Phỏng chừng lúc
nãy té từ trên cây xuống đầu bị đập xuống đất nên bây giờ cảm thấy rất
choáng váng, khó chịu, muốn nôn.
Hẳn là phát hiện nàng đã tỉnh lại, bên cạnh lập tức có một đầu lưỡi lao tới đây liếm mặt nàng.
Đầu lưỡi Tiger có xước mang rô, tuy rằng hiện tại thu lại, nhưng đầu lưỡi
thô ráp vẫn làm Tô Từ phát đau, Tô Từ cố nén ghê tởm nghiêng đầu né
tránh, nhưng Tiger lại không khoan dung, không buông tha lại tấu tới
đây, Tô Từ không biện pháp, chỉ có thể nhắm mắt mặc cho nó liếm.
Rất lâu, đầu lưỡi Tiger càng liếm càng di chuyển từ từ xuống phía dưới
(*liếm từ mặt xuống tới ngực chẳng hạn ^_^), Tô Từ nhịn không được thấp
kêu một tiếng, “Tiger”. Nó mới lại tựa đầu chà lên mặt Tô Từ, nàng cũng
có thể nghe thấy tiếng gió do cái đuôi phía sau nó không ngừng ve vẫy.
Nó là đang cao hứng vì nàng vẫn còn sống đi.
Tô Từ hơi hơi giơ lên khóe miệng, tuy rằng bị thương rất đau, nhưng cuối
cùng vẫn có thể lưu lại cái mạng, đây đã là chuyện may mắn lắm rồi.
Tô Từ than thở, trong đầu không khỏi nhớ lại tình cảnh dã thú phóng về
phía nàng. Lúc ấy nàng không kịp có bất kỳ cảm giác gì, nhưng hiện tại
nhớ lại, nàng sợ đến sống lưng lạnh run.
Nếu như lúc ấy động tác nàng hơi chậm một chút thôi, thân thể sẽ bị dã thú cắn chặt. Cái eo còn có thể bị cắn đứt cũng nói không chừng; nếu như không phải nàng gặp may khi té xuống rơi vào mấy bụi cây làm giảm đi lực tiếp xúc với mặt đất,
chắc chắn là đã mất mạng rồi.
Tô Từ tự mình kiểm điểm một phen, mới chịu đựng toàn thân đau đớn, duỗi tay chậm rãi rờ rẫm thân mình kiểm tra thương thế.
Tô Từ nhớ đến lúc ấy nàng bị hộc máu, cũng không biết có để lại di chứng hay không.
Ngón tay bị sưng có chút cứng ngắc lần mò từng cái xương sườn xem có bị gãy
không. Nơi này không giống trước kia, vật chất ở đây vô cùng thiếu thốn
lại không có bác sĩ, nếu chẳng may bị gãy xương, thì không phải chỉ là
phiền toái không thôi.
Bất quá may mắn, tuy rằng thân thể bị
thương do nhánh cây cào xước, nhưng may mắn không có gãy xương hoặc vết
thương gì khó trị, chỉ là trước ngực có một tầng da thịt phồng lên không ít (*bị sưng) làm nàng đau đớn đến tê dại khi đụng đến.
Hơn nữa nội y duy nhất trên thân nàng đã không cánh mà bay.
Ý nghĩ đầu tiên của Tô Từ là may mắn nội y đã được cởi ra, bằng không,
nàng sẽ trở thành người đầu tiên bị áo ngực chẹt chết, hoặc trở thành
người đầu tiên bị nội y ép đến phát nổ mà chết.
Sau đó mới nghĩ đến một vấn đề khác, áo ngực trên người nàng là do ai cởi.
Tô Từ xanh mặt chậm rãi quay đầu nhìn sang hướng Tiger đang ở bên cạnh,
nhìn đôi mắt phát sáng u quang trong sơn động hắc ám, hàm răng có điểm
phát ngứa. (*keke! Tức quá muốn cắn người, ý quên muốn cắn lão hổ đó mà)
Tiger vốn đang liếm liếm miệng vết thương trên thân nó, gặp nàng nhìn qua,
đầu to đùng lập tức tiến tới đây, thấy tay Tô Từ đang để trên ngực, lập
tức tiến lên lè lưỡi liếm (*hehe sắc hổ, lại “dzê” Tô Từ nữa rồi, liếm
cái gì thì các bạn bít rùi đấy). Động tác quen thuộc lại thông thuận, Tô Từ khẳng định trước đó nó cũng làm như vậy giúp nàng ‘liếm qua thương
tổn’.
Tô Từ đột nhiên bị tập kích, hoàn toàn né tránh không được, xanh mặt nghiến răng nghiến lợi kêu lên một tiếng “Tiger”.
Tiger lập tức ngẩng đầu nhìn Tô Từ, cổ họng không ngừng ừng ực ừng ực, giống
như là hỏi nàng ‘Kêu ta có chuyện gì không?’. Tô Từ không bận tâm đau
đớn trong lòng ngực và cái đầu choáng váng gần hôn mê, nàng khàn khàn
lên tiếng nói, “Nước!”
Tiger là nghe hiểu được cái từ này, đầu
quơ quơ. Tô Từ thấy đôi mắt