
xuống,
thân thể động động muốn trốn vào phía sau một cái cây, nhưng cuối cùng
vẫn chỉ lấy ra chủy thủ đứng tại chỗ.
Những dấu chân này vừa xem đã biết là do nhóm người Chu Lập lưu lại.
Nếu như có Tiger ở bên người, nàng thấy bọn hắn, căn bản liền không cần
tránh né, bởi vì bọn hắn không dám động nàng. Nhưng bây giờ Tiger không ở bên người, nếu như nàng trốn tránh, chính là nói cho bọn hắn biết nàng
đang chột dạ.
Tô Từ mím môi, bình tĩnh hô hấp từng bước một đi
về phía cạm bẫy, cẩn thận hướng bên trong dò xét, quả nhiên, bên trong
cạm bẫy đã bị phá hoại, trên một gai xương nhọn nghiêng ngã còn treo một mảnh vải.
Đã từng có động vật ngã xuống qua, nhưng là bị bọn
Chu Lập phát hiện, lúc bọn hắn xuống tróc con mồi không cẩn thận nên
quần áo bị gai xương móc rách.
Con mồi tự nhiên là không có phần của nàng.
Tô Từ cầm lấy chủy thủ, nhìn xem một vòng bốn phía, mới trầm giọng nói, “Chu Lập, các ngươi ra đi.”
Chỉ có thanh âm lá cây bị gió thổi vi vu rung động.
Lòng bàn tay, sống lưng Tô Từ chảy mồ hôi lạnh. Trầm mặt lại kêu mấy thanh
âm, mới bất mãn hừ lạnh một tiếng, làm một bộ chậm rãi rời đi.
Đi mấy phút, càng lúc càng bỏ xa cái cạm bẫy, Tô Từ mới gia tăng tốc độ, đi nhanh về hướng sơn động.
Trong tâm tại kêu gào đi nhanh chút, lại nhanh thêm chút, nhưng bề ngoài Tô
Từ chỉ dám làm một bộ trấn tĩnh đi về phía trước, chứ căn bản không
chạy.
Nhưng không bao lâu, nàng lại nghe đến lùm cây phía sau lưng vang lên một trận tiếng chân gấp gáp.
Bọn người Chu Lập quả nhiên còn chưa rời khỏi, vẫn đang đi theo nàng!
Lúc này nàng không thể chạy, cho dù nàng đã rèn luyện tốt thể chất, nhưng
tố chất thân thể nữ nhân của nàng không cách nào chạy nhanh bằng bọn
hắn.
Tô Từ nhắm mắt hít một hơi thật sâu, mới dừng bước quay đầu lại, lạnh lẽo rét buốt nhìn Chu Lập và Trần Phong đang chậm rãi bước
tới gần: “Đi theo ta làm cái gì?” (*Phục Tô Từ thiệt, nàng ta thật bình
tĩnh và lý trí a ^_^)
Chu Lập cùng Trần Phong liếc nhau, mới
cười nói, “Tô Từ, chúng ta dời đến phụ cận, vừa rồi lúc vây bắt con mồi
phát hiện một con rơi vào trong cạm bẫy, ta nghĩ cái cạm bẫy này là do
ngươi bố trí, cho nên tới cùng ngươi nói một tiếng.” Hắn ta vừa nói vừa
thăm dò tiến về phía trước, “Hơn nữa chúng ta là tới cùng một nơi, thấy
ngươi đi tới, chúng ta thế nào cũng phải ra chào hỏi a.”
Tô Từ
vẫn lạnh lẽo rét buốt nhìn hắn, sau khi cho hắn nói xong, mới giật giật
khóe miệng, lại vuốt vuốt chủy thủ trong tay làm một bộ không chút đếm
xỉa, nói: “Kêu ta lại chào hỏi? Sau đó đâu? Ngươi định làm gì sao? Chu
Lập ta khuyên ngươi tốt nhất lui ra phía sau một chút, ngươi biết rõ,
lần trước Tiger liền không thích ngươi dựa vào ta quá gần, tuy rằng hiện tại nó ra ngoài săn, nhưng là nếu như trở về ngửi được trên thân ta mùi của ngươi, ta cũng không bảo đảm nó có thể hay không còn giống như
trước chỉ ‘hù dọa’ ngươi. Dù sao thân thể ta đã tốt lên rất nhiều, không cần người hầu hạ”.
Quả nhiên tên của Tiger dùng để hù dọa thật
tốt, Tô Từ mới vừa nói ra chữ ‘Tiger’, sắc mặt Chu Lập liền cấp tốc biến ảo, tuy rằng không có lui ra phía sau, nhưng hắn cũng không tiến thêm
bước nữa.
Tô Từ nhìn bọn hắn, lại cười cười: “Dù sao ta bố trí
cạm bẫy cũng chỉ để huấn luyện chính mình một chút, ta không thiếu thực
vật, con mồi kia liền đưa cấp các ngươi, tái kiến (*lần sau gặp lại
=> chỉ là câu nói khách sáo xã giao thui).” Nói xong, nàng liền xoay
người, nhưng rất nhanh lại quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh thản nhiên
nhìn Trần Phong, hắn ta vừa nhìn thấy nàng định rời đi liền nôn nóng
chạy đến bên cạnh Chu Lập, vẻ mặt nóng lòng muốn thử, Tô Từ lại nói:
“Xem tại chúng ta là đến từ một nơi, ta lại khuyên thêm một câu, chuyển
nhà là chuyện tốt, nhưng muốn nhìn xem các ngươi dời đến địa bàn của ai, cẩn thận kẻo bị nhân gia cho rằng bọn ngươi là kẻ xâm phạm đem giết…
Còn có, Tiger phi thường không thích các ngươi, cho nên, tốt nhất đừng
chính mình phạm ngốc chạy đến trong miệng nó đi.” (*Quá bình tĩnh, quá
cool, tung hoa ^_^)
Nói xong Tô Từ xoay người, nâng cao eo đi
nhanh về phía trước, giống như là Tiger thực sự chỉ đi săn gần đây sẽ
trở lại thật nhanh, hoàn toàn đem phần lưng bại lộ tại trước mắt hai
người, căn bản không sợ bọn hắn công kích.
Sau lưng nàng, Trần Phong mồm to thở phì phò, vẻ mặt không cam chịu, “Thực phải để nàng ta đi như vậy sao?”
“Chẳng lẽ ngươi thực muốn bắt nàng trở về sao?” Chu Lập nhìn hắn một cái, oán
hận dùng gai xương trong tay đánh lùm cây một chút, đánh đến lá cây bay
tán loạn, “Đúng vậy, hiện tại con hổ đáng chết kia không có tại bên cạnh nàng, nhưng một khi nó trở về không thấy Tô Từ, lại tìm đến chúng ta,
chúng ta làm thế nào xử lý? Ngươi có thể giết nó?”
Trần Phong
phản bác, “Cho dù nó muốn tìm tới chúng ta cũng không nhanh như vậy,
chúng ta có thể dùng trái cây dã thú rất ghét, chà trên thân thể nàng
ta, ta liền không tin lão hổ kia còn có thể nghe ra được mùi gì, lúc đó
lại nhốt nàng ta mấy ngày, hoặc là làm cho nàng cũng mang thai giống Lý
Ngọc vậy, một nữ nhân, thân thể đã là của c