Polaroid
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324862

Bình chọn: 7.00/10/486 lượt.

m nhẹ phẩm giá của tôi,

cống đồ hối lộ thì mắt tôi lại lóa lên, sáng rực như nhìn thấy đồng tiền mấy chục tỉ trước ảnh bìa của quyển truyện trên hết. Đó là crash-bộ

truyện tôi phải còng lưng chống cằm ôm laptop cả một buổi để săn trên

các trang web bán hàng, chẳng cần suy nghĩ, tôi nói luôn, liên tục dỗ dỗ bản thân phải chịu đựng_Thôi được! Lần này thôi nhé, lần sau ta tuyệt

giao luôn

-Oki mà!_Kì Như cười rõ ác khi đạt được mục đích. Đúng là...gian xảo ko hơn tôi

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tôi nhanh chóng phủi hết mọi xấu hổ,

ngượng ngùng ban nãy, cho vào thùng rác, theo mạch chuyện của Kì Như mà

tám ko biết trời ơi đất hỡi. Máu buôn dưa lê theo di truyền bắt đầu hăng lên như nước sôi vừa chín, chưa đến cao trào thì ông thầy chủ nhiệm đã

đĩnh đạc trở về tổ ấm với những đưa con thơ, đảo mắt nhìn chúng tôi một

cái. Khi chắc chắn 46 chỗ ngồi đã được lấp đầy, ông thầy đảo mắt chiếu

tướng lên người tôi, thinh thinh một hồi mới hắng giọng:

-Tử Di!

-Dạ!_Tôi giật thót trước tiếng gọi đầy áp lực, lông mày đột nhiên mấp máy dự báo có điềm chẳng lành.

-Em qua chỗ kia!_Liếc mắt sang hướng khác, ông thầy chỉ tay về phía cây hài siêu tếu lớp tôi, ra lệnh_Hùng, em qua chỗ

Tử Di ngồi!

-..._Tôi theo hướng thầy soi sáng, cẩn thận đưa mắt quét một vòng phạm

vi dân cư xung quanh Hùng tếu xem có bóng dáng kẻ thù ko, rồi an tâm thở phào nhẹ nhõm vác cặp một cách tự nguyện lập đô ở chỗ Hùng tếu. Cái

thân thể mập mạp béo trắng của Hùng tếu vừa nhích ra khỏi chỗ, hình ảnh

Lăng Tử Thần đầu hướng về phía cửa sổ ném mắt ra khoảng không bên ngoài

như một ám ảnh xuất hiện to tướng trong đáy mắt tôi. Mếu mặt đau khổ,

tôi nhìn thầy, nhìn căn cứ địa và con bạn yêu dấu đầy luyến tiếc, khóc

ko nổi, mỉm cười xả giao với Lăng Tử Thần khi hắn đột ngột quay đầu lại.

Hôm nay đúng là quá đen, tôi đánh giá, hì hục vác cái cặp bự chảng quẳng lên ghế, ấn định biên giới rõ ràng với hắn. Nước sông ko phạm nước

giếng, mong hắn nể nụ Second Kiss của tôi mà để quãng đời sau này của

tôi được yên...Cạch! Ngòi bút chì trong tay tôi chán nản rơi xuống, chạm mạnh vào mặt bàn, tạo âm thanh cô động phá tan bầu ko khí im lìm đang

ngự trị trong lớp học. Bao ánh mắt từ tứ phương tám hướng nghe động liếc về phía tôi, một phần tò mò, một phần khó chịu. Trả lại cho chúng nụ

cười cầu hoà, tôi cúi đầu nhìn từng dãy số chằng chịt trong quyển đại số dày cộp, thở dài sườn sượt, miệng mồm ngứa ngáy khó chịu dễ sợ. Đối với một bà tám chuyên nghiệp như tôi, im thin thít suốt 45 phút đúng là cực hình, như dội bom nguyên tử vào tim vậy, huống hồ trong người tôi giờ

lại chứa rất nhiều tâm sự muốn giải toả. Nếu là ngồi bên Kì Như, khoá

miệng chặt mấy cũng ko sao, tôi và nó vẫn có trò tiêu khiển để đốt thời

gian, còn giờ thì, nghĩ mà thương cái số cầm tinh con chuột của mình,

sao tôi lại phải ngồi bên cạnh cái tên dù có lấy thìa cạy miệng một lời

cũng ko chịu thốt ra như Lăng Tử Thần chứ. Nghĩ ngợi no xong, tôi "liếc

mắt gửi tình" về phía Lăng Tử Thần đang chăm chú đọc sách, con tim bỗng

sao cuống cuồng đập liên hồi, đôi gò má vô thức nóng ran. Quả thực khi

hắn chú tâm vào một việc gì đó, khuôn mặt luôn toả ra sức lôi cuốn kì

lạ, ko chỉ đẹp mê hồn mà còn thật bình yên, như mặt biển lặng lúc bình

minh mới hé. Nếu lúc trước ko đụng độ với hắn, bị hắn quay như chong

chóng mấy lần, chắc tôi sẽ chẳng ngần ngại mà nộp đơn đâm đầu chảy máu

vào cái hội fan cuộng trai của hắn mất, hoặc tệ hơn, liều mạng đeo đuổi

hắn từ trướng đến nhà từ nhà đến trường, nửa đêm nhớ người tựa gốc ổi

ngẩng mặt nhìn trăng nhớ người rồi điên điên khủng khùng nhất là vác đàn leo tương đột nhập nhà hắn, cất tiếng hát bò rống vừa đàn vừa tỏ tình

theo lời ca sến đặc. Bật cười nhẹ, tôi thả hồn bay bổng theo làn gió

thoáng qua mát rượi, thèm thuồng nhìn mái tóc mun đen ánh lên dưới nắng

mai đung đưa trong gió, ý muốn chạm nhẹ trơ trẽn dâng lên như dung nham

núi lửa, ép

tôi ko suy nghĩ vô thức đưa tay lên đầu hắn, vuốt vuốt.

-Làm gì thế?_Hắn bất chợt quay lại, đưa đôi mắt có chút ấm nhìn tôi hiếu kỳ, môi chợt cong lên nhẹ ma mãnh.

-A..._Giật mình cuống cuồng rút tay lại, tôi đánh trống lảng đến

loạn_Haha, thấy có con sâu tội nghiệp mắc vào tổ quạ nhà cậu, tôi phóng

thích giùm thôi mà, đừng để ý, cũng ko cần cậu phải nói cảm ơn đâu.

-Thật?_Hắn hoài nghi.

-Ko thật thì khi ko tôi sờ vào đầu cậu làm gì_Tôi ra sức nguy biện, nhất định ko thể để hắn biết tôi có chủ ý vuốt tóc hắn, nếu ko, hắn sẽ được

nước vênh mặt lên trần nhà chế giễu tôi mất. Mới nghĩ thôi đã thấy nhục

hơn con cá nục.

-Đưa đây_Hắn chìa tay về phía tôi.

-Đưa cái gì?_Mồ hôi tôi chảy ròng ròng, hắn mà đòi tiền chắc tôi thắt cổ tự diệt mất, cháy túi rồi còn đâu.

-Con sâu vô tội.

-À!_Biết lấy đâu ra trời, làm gì có chứ_Tôi cho nó nhảy dù xuống sân rồi.

-Cậu là người đầu tiên nói dối ko đỏ mặt đấy_Hắn rõ ràng đang chế giếu

tôi mà, sao hắn ko chịu uốn lưỡi 7 lần trước khi nói đi nhỉ, mỗi lần mở

miệng là y xì có người đau tim mà chết. Thấy ghét ghê, thế mà tôi còn

cho hắn diễm phúc được tôi ng