Polaroid
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324700

Bình chọn: 9.00/10/470 lượt.

ắm.

-Tôi có đỏ mặt mà, cậu... _Mặt tôi vẫn còn nóng nè

-Hàn Tử Di!_Giọng ông thầy chủ nhiệm vang lên như hung thần, tạt một nồi nước sôi lên người tôi, làm tôi giật thót, im bặt_Ra chơi hẵng ngắm,

được chứ? Con gái gì mà ko biết chút tế nhị gì cả. Giờ thì nói đáp án

bài này cho tôi.

Trên mặt bảng đen ngòm, dòng đề bài được viết bằng phấn trắng xấu hơn gà bới đập vào mặt tôi, đằng trên còn có chú thích " đề khối A năm 2011"

nữa cơ. Thế thì thà bắt tôi bơi giữa sa mạc nghe dễ làm hơn ấy. Với dân

khoa xã hội như tôi, bài toán bình thường đã khó rồi chứ nói gì đến mấy

bài này, thấy đúng là đang làm khó tôi đấy mà. Hừ! Cũng tại cái tên Lăng Tử Thần đáng ghét mà ra cả, ngồi bên hắn là y rằng có hung thần đến

thăm.

Đứng hình nhìn ông thầy ko rời mắt chiếu tướng mình, nước mắt như chảy

vào trong, theo tuyến mồ hôi ko ngừng phát tiết. Trời ạ, phía trên phía

dưới tôi có chuyên toán chuyên anh, bên phải bên trái là chuyên toán

chuyên sử, vậy mà, chẳng có ma nào chịu nhắc khẽ tôi một tiếng, miệng cứ y như có băng gián dính vào ấy, đúng là bằng mặt ko bằng lòng mà. Hix.

Thấy tôi toàn thân đóng băng, ấp ú chẳng thành câu, ông thầy sợ mất thời gian nên đành cho tôi ngồi xuống, kèm thêm câu nhắc nhở đầy ngụ ý.

-Toán học rất khó và đa dạng, tôi mong các em phải hoàn toàn tập trung

vào bài giảng của tôi, nó sẽ rất có ích cho những kì thi sau này. Đối

với những em chuyên tự nhiên cần phải chú ý nhiều hơn nhiều vì bản thân

các em khó thích ứng được với các môn tự nhiên, nếu ko, chẳng những đại

học khó với tới mà cao đẳng cũng khó lòng đậu, hiểu chứ.

Rõ ràng thầy đang ám chỉ tôi đây mà, hix. Khó sống quá, khó thở quá.

Ra chơi, tôi trở về cố hương kể khổ với Kì Như và xin nó tư vấn. Đáp

lại, nó chỉ gặm nốt cái bánh mì rồi chép miệng bâng quơ gian xảo:

-Tiết tiếp là tiết Anh, bọn tự nhiên thường yếu môn này.

Nghe thế, tôi như vớ được vàng, miệng cười khẩy nhìn nó với điệu ranh

mãnh nhất. Nó đúng là quân sư tuyết vời nhất của tôi luôn cho tôi lời

khuyên xác đáng, yêu nó ghê á.

Hôn gió cho nó mấy cái, tôi đủng đỉnh về chỗ ngồi, chẳng thèm liếc nhìn

bọn con gái trong lớp cứ chốc chốc ném tôi ánh mắt hình viên đạn. Lòng

nảy sinh nhiều mưu mô toan tính đến ko tưởng và phi thự tế, tôi đặt mông lên ghế, khóe môi mấp máy một bài hát nhất thời ko nhớ tên chờ khoảng

khắc dấy cờ khởi nghĩa. Hồi trống vào tiết vang lên, tôi hí hưởng nghếch mặt lên trời, mỉm người ko ngớt, khiến con bạn ngồi bên phải cười nhạt

đầy ý mị. Lăng Tử Thần ơi là Lăng Tử Thần, đến lúc ngươi phải về quê cư

ẩn rồi...

Tiết Anh đến, tôi ra sức thể hiện trí tuệ của mình, liên tục giơ tay

phát biểu xây dựng bài làm bọn bạn xung quanh há hốc mồm ngưỡng mộ.

Nhưng cái đó ko phải là thứ tôi muốn, cái tôi muốn chính là cái mặt điển trai của Lăng Tử Thần phải nằm trong tầm ngắm của cô Anh cơ. Với nhiều

năm lăn lội trên thương trường học tập đầy khổ ải, tôi đã đúc kết được

nhiều kinh nghiệm thâm thúy cho mình. Theo như tôi biết, mọi giáo viên

đều có cái nhìn rất công bằng với học sinh của họ, ngoài việc tiếp nhận ý kiến của những học sinh chủ động, họ còn muốn để những học sinh nhút

nhát khác nêu lên quan điểm. Do đó, chỉ cần tôi khiến cho cô để ý đến

Lăng Tử Thần-người ngồi gần tôi, học sinh chuyên anh, và cũng là kẻ chưa hề giơ tay của hắn lên lên-chắc chắn, hắn sẽ bị cô chiếu tướng, gọi tên cho mà xem.Để đạt được điều đó, tất nhiên tôi phải để cô nhìn tôi nhiều hơn, biết đến tôi nhiều hơn, chỉ có như thế, Lăng Tử Thần ngồi bên cạnh dù cố trầm lặng nhất có thể cũng khó thoát khỏi tầm mắt.

"Hehe, mình đúng là thiên tài tuyệt đỉnh". Cười đều nhìn hắn, tôi thầm thán phục mình, "con cái nhà ai mà giỏi thế ko biết."

-Who sits next to Tu Di, Can you answer me this question?_Hay lắm, đúng

như tôi đoán, cô đưa tay chỉ về phía hắn, mời hắn phát biểu.

"Đến lúc rồi!" Tôi mỉm cười mãn nguyện, sung sướng từ từ đâm đầu vào chỗ chết.

Lặp lại kì tích như tôi ở tiết toán, hắn ko thể trả lời được câu hỏi của cô, đơn giản thôi, hắn đâu chú ý nghe câu hỏi chứ, nãy giờ chỉ lúi cúi

viết cái gì đó. Tất nhiên tôi sẽ ko như hắn lúc nãy, chỉ biết im lặng

chứ, ở đời sống phải biết hướng thiện, thấy nạn phải cứu.

Tôi viết đáp án lên giấy, ko hoàn toàn là đáp án đúng, chỉ hơi sai một

chỗ thôi, đẩy từ từ sang bên rồi giật giật tay hắn. Khi nắm chắc hắn đã

cúi đầu nhìn xuống, tôi mới gõ đầu ngón tay lên mảnh giấy, ra hiệu bảo

hắn đọc đi. Con người ko phải là thánh nhân, thấy nạn tất trở nên hèn hạ dù người đó có cao sang, quý phái tới đâu. Hắn cũng thế, bình thường ra vẻ cao ngạo ko biết đến người khác thế thôi, chứ khi bản thân mình gặp

nạn thì vứt bỏ hết mọi suy nghĩ, ko ngần ngại nắm lấy sự giúp đỡ của

người khác, đọc to dòng chữ trong mảnh giấy tôi đưa. Cô Anh thoáng nhíu

mày nhăn mặt nhìn hắn, rồi liếc sang cánh tay đang giơ cao của tôi, gọi

tôi đứng giậy trả lời.

Thời điểm nâng cao oai phong của tôi, đẩy hắn xuống vực sâu địa ngực đã

đến, tôi ngẩng mặt, tự tin trả lời câu hỏi. Ko cần đoán cũng biết giờ

hắn thù tôi nhường nào, trách sao đượ