Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324665

Bình chọn: 7.00/10/466 lượt.

ảnh hưởng đây mà

Thầm ngưỡng mộ mình, tôi cười khẽ rồi lăn một vòng trên giường, đổi tư thế nằm cho đỡ mỏi:

-Hừ! Ăn nói được lắm!

-Tất nhiên, ta mà lại. Mà sau khi ta đi, mày thế nào? Có bị mụ kia đánh tả tơi ko? Hay là ngươi giả điên bỏ của chạy lấy người?

-Đừng nhắc nữa! Giờ ta ko muốn nghĩ đến vụ đó!_Tôi xua tay, cái chuyện

mất mặt mất mũi đó sao có thể kể cho cái loa phóng thanh như nó nghe

được chứ, lỡ mồm lỡ miệng là ko chỉ Việt Nam chủ nghĩa cộng hòa biết mà

cả thế giới đều hay tin chứ chẳng phải chuyện đùa.

-Giời! Chắc ngươi thảm như cái bị rách nên mới ko chịu nói cho ta, sợ

mất mặt chứ gì?_Tiếng cười haha từ điện thoại bên kia theo đường giây

điện chằng chịt qua bao ngõ ngách, ko biết có bị chập ở đâu hay ko mà

nghe thật man rợ, làm tôi bất giác rùng mình đến tận mang tai

-À mà nè!_Có lẽ tôi nên kể cho nó chuyện này, hơn ai hết, nó là người có thể giúp tôi thôi hi vọng huyễn hoặc.

-Gì?

-Phong…_Tôi cắn môi lưỡng lự, khó nói đến vậy.

-Phong? Hắn về rồi?_Nó hoài nghi thiếu điều hét lên

-ừm…chẳng biết nữa, chỉ là…

-Là sao?_Nó nóng lòng, có chút bực bội

-Ta gặp hắn trên đường với…

-?

-…với…

-Với cái bộ dạng ma ko ra ma, quỷ ko ra quỷ của ngươi hả?

-Ukm…

-Haha…_Lại tràng cười ko giống người vang lên, thấy ghét

-Thôi đi! Ko thèm nói với ngươi nữa!_Tôi ức chế toan cúp máy, người duy

nhất hiểu tôi lại dám cả gan cười trên nổi đau của tôi thế đó, ko bực

tôi là thánh

-Tử Di_Nó gọi với_...ngươi đừng quên, hắn ko yêu ngươi, ngươi biết

thương hại chứ? Hắn chỉ thương hại ngươi thôi, ko phải là yêu, dù ngươi

có thay đổi, thương hại ko thể biến thành yêu…

-…

Đúng vậy, yêu là yêu, thương hại là thương hại, thương hại ko bao giờ có thể trở thành tình yêu được. Đối với tôi, để ai đó phải thương hại

mình, đúng là một cực hình. Ko phải tôi tự kiêu mà tôi ghét sự thương

hại của họ, chỉ là, lòng tự trọng trong tôi quá lớn, đến nỗi, tôi ko cho phép bất cứ ai thương hại tôi, đến bên tôi chỉ vì nghĩ tôi cần được

thương hại, hoàn toàn ko cho phép… Nếu ko, tôi sẽ cảm thấy mình quá bình thường, quá nhạt nhẽo, quá nhu nhược. Con người tôi được niềm kiêu hãnh là nhất, đánh mất nó đồng nghĩa với việc để người ta thương hại, tôi ko làm được. Đôi khi nghĩ quan niệm đó là sai lầm, nhưng bạn thân tôi lại

sống vì nó, thế nên dần dân vì nó mà hi sinh, gạt bỏ tình cảm của những

người xung quanh dành cho tôi. Cũng như Lâm Khải Phong, tôi đã cắt đứt

sợi dây buộc chặt giữa tôi và cậu ấy, vĩnh viễn kìm nén tình yêu của

mình, để cậu ấy ra đi cũng người con gái đó, chỉ vì, tình cảm cậu ấy cho tôi là sự thương hại…

Có dối mình trăm nghìn vạn lần đi nữa, tôi cũng ko thể tạo cho cậu ấy cơ hội thương hại tôi thêm lần nữa, một lần là quá đủ, lần thứ hai sẽ trở

thành dòng dung nham trong lòng núi lửa phun trào cho đến khi giọt cuối

cùng biến mất, bạn thân cũng đánh rơi giá trị của chính nó.

Tùng! Tiếng trống trường thúc giục vội vã vừa vang lên,

cả cơ thể tôi như bay phi thẳng một mạch vào cửa lớp, những tưởng có thể xoay một vòng trên ko tuyệt đẹp trước khi đáp xuống thì người tôi ko

biết từ lúc nào, sau cú chạm long trời lở đất với cái vật cản vô duyên

từ đâu chui ra, ngay lập tức ko thương tiếc rơi tự do xuống đất theo một đường thẳng tắp tựa quả boom nguyên tử, đè bẹp mọi quần thể sinh vật vô tội đen đủi ở phía dưới.

Tuy chẳng thấy đau chút nào vì "địa điểm tập kết" mềm hơn so với mọi

ngày nhưng cái tật nhắm mắt mắt nhắm mũi nguyền rủa số phận mình sao đen như tổ quạ đã thành một thói quen khó bỏ, vô thức bắn ra. Tôi xoa xoa

cổ tay hơi sái, đỏ lựng, lồm cồm chuyển từ tư thế nằm rũ người sang ngồi nhoài, chẳng để ý gì đến "vật cản" lúc nãy bị tôi phản phảo đang ngôi

dậy bên cạnh, toàn thân nó toát ra một khí lạnh chết người.

Dân tình 10C8 như sói bắt được mùi thịt, từ việc "ko nghe, ko thấy" mỗi

người một việc trong phút chốc ko hẹn mà bật sang chế độ tò mò, xúm xúm

lại hiện trường vụ án tôi vừa gây ra, hét lên như bị bọn khủng bố chĩa

súng vào đầu. Nếu ko phải vì giác ngộ được sự yêu thương đối với mình

trong chúng từ lâu thì tôi cũng nảy sinh ngờ vực về vấn đề thần kinh của bọn chúng nó rồi.

-Xem kia! Chẳng phải Tử Di và bí thư lớp ta Lăng Tử Thần đây sao_Một đứa tên con trai lên tiếng phát động , giọng gì mà chua ngoa đanh đá hơn cả đàn bà làm tôi từ vui mừng tự sướng bỗng nhiên một phát rùng mình, sống lưng lạnh như bị ma vuốt, hết da gà, da vịt rồi đến da vượn đều thi

nhau dựng đứng lên. Bộ não lên tiếng hỏi lại gấp gáp: Hắn vừa nhắc đến

ai thế?

-Chậc! Hai người này gần đây tình củm thấy ớn á, hết tỏ tình rồi giờ lại còn nằm đè lên nhau thắm thiết thế kia nữa, đừng làm bọn tôi nghi ngờ

nha_Một tên khác dửng dưng chép miệng phê phán, hắn chẳng mảy may suy

nghĩ gì về những lời vừa thốt ra.

-Làm lại bọn tôi coi được ko?_Một đứa con gái ra giọng nũng nịu, tí ta

tí tớn xen vào chuyện người khác mà ko hay biết mình vừa ném vào đầu

người vô tội là tôi một quả tạ rõ nặng. Mặt tôi bắt đầu quá trình đổi

màu như kì nhông, từ hồng hào rạng rỡ chuyển sang một màu đen kịt. Ra đa cảnh bá


Duck hunt