Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324622

Bình chọn: 7.00/10/462 lượt.

quá

đanh thép, quá chuẩn, tôi tự tin tương lai mình là một luật sư đại tài

-Mày…_Chị ta cứng họng, ko thèm đôi co với tôi nữa mà đổi hướng nhìn về

phía Lăng Tử Thần vần đang tao nhã hớp café, giận giữ chất vấn_Nói đi!

Cậu và con điên này có quan hệ gì hả?

-Này! Tôi…

Tôi đang cố đốp lại thì bất chợt bàn tay ai đó ngang tàn túm lấy cổ tay, giật mạnh ra phía sau, linh hồn và thể xác ko hẹn xoay đẹp một vòng đến choáng váng mặt mũi rồi vô thức ngã vào lòng ngực của Lăng Tử Thần-cái

tên ko biết từ lúc nào đã đứng thù lù ở đó, ôm cây đợi thỏ. Thì ra bàn

tay săn chắc kia là của hắn, hèn gì cổ tay tôi đau dễ sợ, thiếu điều

muốn gãy đi. Đau đớn thể xác cùng nỗi khó hỉu hằn rõ trên từng nét mặt,

tôi điên người ngông cuồng toan ngẩng mặt lên chươi hắn cho đỡ ức chế

thì đầu hắn đột ngột cúi xuống, lấy môi bịt miệng tôi mà ko thèm cho tôi cơ hội nói “Yes or no”. Câu chưởi thề chưa kịp phun ra đã rơi tõm xuống ruột già, một đi ko trở lại.

Những vị khách tò mò trong cửa hang ồ lên một tràng, thích thú chiêm

ngưỡng người thật việc thật, quang cảnh hiện ra trong mắt họ là đôi trai gái sức xuân tràn trề hôn nhau mãnh liệt, còn sự thật đau đớn chất chứa đằng sau thì chẳng ai ngó ngàng đến. Thế nên họ cũng chẳng biết được

rằng tôi và hắn vẫn chưa hôn nhau mà chỉ dừng lại ở giai đoạn sắp sửa.

Bởi lẽ với phản ứng quá tinh nhạy được rèn giũa 16 năm trong ngôi nhà

đâu đâu cũng là kẻ thù, đâu đâu cũng là tiểu nhân, tôi đã ngoan cường

giữ gìn sự trong sạch, tinh khiết cho đôi môi trẻ dại của thiếu nữ.Hai

bàn tay tôi nắm chặt cằm của hắn, cố hết sức đẩy cái mặt điển trai xê ra khi môi cách môi chỉ còn 1cm. Xô ra, đẩy vào, đẩy vào, xô ra, lẳng

nhằng mãi chưa được 10 phút cuối cùng, bàn tay đang chế ngự vòng eo thon thả bắt đầu di cư, thực hiện chuyến thăm quan lịch sử lướt qua từng sợi lông xúc cảm trên cánh tay dài ngoằng rồi nghiễm nhiên chiếm cứ một

vùng đất trên mái tóc suôn mượt mới gội hôm qua của tôi, ban đầu còn nhẹ nhàng vờn vờn như vờn lông mèo, mấy giây sau lấy hết sức lực dúi đầu

tôi về phía hắn, cái này là rào trước đón sau đấy. Tổ tông ơi, sức con

gái sao bằng lực con trai, tất nhiên điều cần đến cuối cùng cũng phải

đến, môi chạm môi, thật nhẹ nhưng đủ để người thứ ba “chiêm ngưỡng” đến

đơ hoàn toàn, chẳng biết nói gì nữa…

Xong! Tôi bị lợi dụng một cách phũ phàng, tiền lương ko nhưng ko có mà

hồn phách cũng lạc lên cõi bồng lai thiên cảnh, theo đám đông hóa đá,

mặc cho cái tên trời đánh muốn làm gì thì làm.

Sau khi đạt được mục đích, hắn chẳng những chẳng buông tha cho tôi mà

còn lôi tôi như lôi một con rối, phóng ra khỏi quán. Lạch bạch được một

lúc, tôi mới tỉnh hẳn, linh hồn theo tiếng gọi con tim trở về quê nhà,

đồng sức đồng lòng cùng thể xác ruồng rẫy chống cự, cố thoát ra khỏi bàn tay tàn bạo của hắn. Coi bộ hắn cũng để ý, dừng chân lại, quay mặt nhìn tôi đang ra sức biểu tình rồi lạnh lùng:

-Im…

Đang định quát gì đó chợt hắn dừng lại, ánh mắt từ vô cảm nhìn tôi đầy

cảm xúc khó đoán, quét từ đầu đến chân tôi rồi kì quái hỏi:

-Cô đến phá chuyện tôi bằng bộ dạng đó sao?

-Gì?_Tôi hỏi lại, chả hiểu hắn đang nói gì, đưa cái mặt ngu ko thể tả nhìn hắn

-Nhìn lại mình đi?_Hắn gỏn lọn

-Nhìn thì nhìn_Tôi bĩu môi, nhìn người từ chân đến ngực, từ ngực đến chân…

Sặc, nhìn rồi! Thấy rồi, Sock rồi!

Này nhá, từ chân đến cổ tôi là bộ pijama hồng phấn mẹ tôi khiêng về từ

hội chợ Nhật tháng trước, sau lưng là diễn tả hình ảnh chuột Jerry cầm

súng hết sức gangxto chĩa vào đầu Tom hỏi 1+1 bằng mấy. Mặt trước đầy

khủng bố với hình một đôi môi đỏ chót to tổ bố dành vị trí trung tâm

trước ngực, choáng. Chưa hết, nó dài hỏng mông thì chẳng đáng ngại mấy

nhưng có lẽ vì sợ trống trải quá, nhà thiết kế đã ban ơn cho thêm một

cục bông xoắn tít trắng muốt đằng sau giả làm đuôi thỏ, chậc, cái quần

cũng được cách điệu híp hóp, xăn cao đến đầu gối treo lủng lẳng mấy cái

dây rua rua cực vướng y chang rừng rậm amazon. Nguyên bộ quần áo kia

cũng đủ mất mặt rồi, ai dè tôi lại khiêng thêm đôi dép bong đi trong

nhà, màu hồng phấn, hình mặt thỏ cho đủ đô. Đến độ này thì…chậc, chỉ có

đâm đầu vào ô tô tự tử mới hết xấu hổ.

Tôi cúi đầu thật thấp, ko để cho hắn nhìn thấy cái mặt đỏ như *** khỉ của mình, thân thể đồng loạt run cầm cập

-Cô ko xấu hổ thì cũng phải nghỉ đến tôi chứ_Thoáng thấy biểu hiện lúng túng của tôi, hắn thở dài than

-…_Nhịn, nhịn

-Vợ tương lai? Chán chê quá! Chẳng biết giấu mặt vào đâu!

-..._Hắn đang khích mình, đừng ngu, đừng dại, ngẩng mặt lên là toi…

-…

Ko thấy tôi đáp trả, xem ra hắn chán quay người bỏ đi, để tôi lại theo

kiểu vất con bỏ chợ, ko một lời nhắn nhủ… Tôi, giờ đây như bị một đống

gạch vô duyên từ trên trời rơi xuống đè bẹp, sock tới nỗi đầu óc mê man, lú ** vô thức tìm kiếm cái xe đạp để chuồn về nhà cho xong, đứng đây

chỉ tổ khiến người ta mất công mất của đưa tôi vào nhà thương điên.

Toi! Thêm một cục đá rõ nặng ko nương tay bụp thẳng vào đầu tôi! Chiếc

xe đạp màu hồng yêu quý của tôi, người bạn quanh năm suốt tháng đèo tôi

đến trường giờ cũng chẳng thấy đ


Old school Easter eggs.