Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324970

Bình chọn: 10.00/10/497 lượt.

phải bó tay vì đằng trước tôi, các hàng ghế trung tâm đã ngập kính

người.

Đánh liều một phen, tôi rời chỗ, len thân mình trong đám người ôn tạp,

bọn họ cứ một chút rú lên, một chút hò hét, điên quá thì chen nhau xô

đẩy ko ngớt, khiến tôi thiếu điều muôn chết. Nếu hỏi đâu mới là địa ngục trần gian thì tôi sẽ ko ngần ngại mà hét vào micro xác nhận đó chẳng

phải nơi nào khác mà chính là cái nơi khủng bố này. Người văn mình sao

lại có những hành động đầy thú tính thế ko biết.

Tích cực đạp mạnh đám người dưới chân, sau một hồi nửa sống thiếu chết

áp dụng định luật lăn lê bò trườn do nhà vật lí Hàn Tử Di vừa phát hiện

chưa qua khảo nghiệm, cuối cùng tôi cũng có được một vị trí ở hàng ghế

đầu tiên nhưng chẳng mấy thoải mái gì, vì chỉ cần cựa nhẹ một cái, tôi

có thể bị đá văng ko thương tiếc ra ngoài với vận tốc ánh sáng vì tội

làm náo động nơi công cộng. Giờ thì công việc của tôi sẽ suôn sẻ hơn cho mà xem, hehe.

Cười thầm một cái, tôi tiếp tục đưa ống nhòm ngắm zai đẹp. Đã đến lúc

nghỉ giải lao, nên các thành viên club bóng rổ đều tạt vào sân ngoài

ngồi uống nước, lau mồ hôi. Chỉ đợi có thế, bọn vịt trời bên cạnh tôi ko ngừng hô tên, hò hét những thiên thần phía dưới, khẩu hiệu cứ vậy mà

bắn ra như đạn liên thanh.

Đảo mặt một vòng quanh sân, tôi toan ngắm giai tiếp thì bất ngờ, hình

bóng to lùn của Kì Như đập vào mắt tôi, nó đang hí hửng cầm tờ giấy gì

đó, đến bên cạnh anh trai nó-Hạ Kì Thiên, miệng cười roi rói như trúng

vé số mặc dù đó là chuyện ko tưởng. Chiếu tướng tờ giấy tội nghiệp trên

tay nó, tôi phát hỏa nhận ra đó chính là tờ giấy "bán thân" nó đưa tôi

kí, trong lòng lửa giận phừng phừng bốc cháy.

"Vậy là nó chưa đưa, thế thì..." Những mưu mô toan tính trong tôi hiện

ra chất cao như núi, tôi ân huệ ban tặng cho mình một nụ cười chiến

thắng rồi nhón người dậy, cố nhảy ra khỏi hàng ghế này mà chạy đến rựt

rồi xé quách cho đỡ gặp ác mộng. Nhưng người tính ko bằng trời tính,

đương lúc lắt lẻo trên thành phân cách, chưa kịp vận nội công phi thân

nhảy xuống đã có người đẩy mạnh vào lưng tôi. Bất ngờ, tinh thần đang

nâng cao cực độ thì cả người tôi đã như cục đá rơi tự do theo một đường

parabol tuyệt đẹp...

Song song cùng lúc tôi nhảy qua thành phân cách tự tử, một tên con trai

phía dưới bỗng dưng cao hứng ngẩng cổ lên trời nốc nguyên chai nước,

chưa kịp để hắn uống xong giọt cuối cùng, cả thân thể tôi 45 kg ko câu

nệ rơi xuống người hắn, đẩy hắn từ ngồi trên ghế ngã chỏng vó xuống dưới đất, chết ko kịp ngáp. Sựng người một tí tì ti có mấy đâu chỉ khoảng 10 phút thôi, tôi hoảng hồn định thần lại mới nhận ra, người đang làm gối

êm nệm ấm, miệng còn sặc sụa nước, cho tôi chính là cái tên ngàn đời ko

chịu bỏ phận sự này, kẻ tôi vừa giúp thanh lí đôi bitít-Lăng Tử Thần

"Sao hắn lại ở đây??" Hàng ngàn dấu hỏi to đùng từ trên trời rơi xuống

chếm chệ ngồi trên đầu tôi, thật tệ nhưng mà lại hay. May mà tôi đã hóa

trang từ đầu đến chân nên với khoảng cách này hắn khó có thể nhận ra, mà nếu đã thế, hay là...

Nghĩ xong làm liền, tôi ko thèm rời đi mà trở người ngồi phịch trên

người hắn, nguyền rủa cho hắn chết. Đang tính lột áo hắn cho hắn nude

trước mặt bọn hám trai thì chợt tôi nghĩ đến việc quan trọng lúc này cần phải làm, tờ giấy "bán thân" của tôi đang từng bước, từng bước tiến về

phía Hạ Kì Thiên. Ko còn thời gian chơi trò trẻ con với Lăng Tử Thần

nữa, tôi quay người chuyển mục tiêu, mắt qua cặp kính đen chiếu tướng tờ giấy, vận hết nội công bao năm tu luyện một mạch phi đến chỗ Kì Như,

tay sẵn sàng giơ ra phía trước để chụp.

Rầm!_Đau đớn xoa xoa cái lỗ mũi ăn trầu loang lổ máu, tôi chợt nhận ra,

tôi đây, tiến ko tiến, lùi ko lùi, chân sau có gì đó vương vướng,

nghoảch mặt nhìn lại mới thấy Lăng Tử Thần-mặt mũi sát khí đùng đùng quả rất hợp với cái tên cha sinh mẹ đẻ đặt cho hắn-đang lấy tay túm chặt

chân mình theo cái kiểu dễ hiểu lầm, "Cưng ơi, đừng đi". Tức giận hóa hồ đồ, quyết tâm ko để cho bất cứ ai phá chuyện tốt của mình, tôi điên

tiếc đá mạnh vào bụng hắn một phát đảo ngược quá trình tiêu hóa làm toàn bộ chỗ nước lúc nãy hắn nốc vào phun ra như vòi nước ở công viên, nhân

lúc hắn đau đớn mới vùng chân phóng lẹ đến chỗ Kì Như

Như có linh cảm thì phải, Kì Như ko biết luyện võ công gì, né người

tránh sang một bên điệu nghệ. Còn tôi, vận tốc quá lớn, gia tốc cực đại, dù ko ai muốn mà vẫn lao thẳng về phía trước chẳng kìm được, thiếu chút nữa đâm sầm vào vách tường tóe máu lên gõ cửa ông trời. Cũng may, có

cánh tay ai đó đã kịp ôm eo tôi lại, trong tình hình cấp bách, tôi tạm

phá lệ cho hắn ta lợi dụng, nể tình hắn cứu tôi mà ko tính toán chuyện

sau này. Choáng váng trước nguy cơ đột tử hơn 99% lúc này, sức lực cạn

kiệt, cả người rũ ra như con chim chết ỉu tựa vào tay ai đó mà thần thái biến sắc, dạ dày lồng lộn như vừa ngồi tàu tốc hành tưởng chừng như sắp nôn ra cái bánh sandwitch mới thanh lí hồi sáng. Đau ở chỗ khi tôi đang còn mơ màng thì chiếc kính xinh đẹp đã ra đi ở đâu đó vĩnh viễn ko quay trở lại, để tôi hiện nguyên hình cực thê thảm trước bàn dâ