pacman, rainbows, and roller s
Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324113

Bình chọn: 9.5.00/10/411 lượt.

i:

” Sư phụ, thấu tiên có phải thần thấu tiên tử không? cái tên rất nên thơ nha “

” Không phải ” đánh gãy sự mơ mộng của nàng, lão nhân thất vọng triệt để

nói: ” Thấu tiên chính là đại tiên mà Thần thấu (thần trộm) dạy ra! sau

này ra ngoài đừng nói ta là sư phụ của ngươi đấy! “

Đại tiên mà

Thần thâu dạy ra, hình như không có ý gì tốt a. Nhưng ta không thèm

quản, Thấu tiên chính là Thần thấu tiên tử, nghĩ thấy buồn cười, Tiểu

Tiểu liền phá lên cười

” Chuyện của đứa nhỏ đó, tùy ý ngươi.

Nhưng, Tiểu Tiểu, sư phụ chỉ có thể ở cùng ngươi hai năm, hai năm sau

ngươi phải hạ sơn ” không them đẻ ý đến đồ đệ có chút ngu ngốc về phương diện nào đó, lão nhân phất tay áo rời khỏi.

Tiểu Tiểu dẫn Hắc Tử đến nhà đá của mình, xoa đầu Hắc Tử, nói:

” Hắc Tử, ngươi nói xem tại sao sư phụ lại tức giận như thế chứ? nhiều

thêm một đứa nhỏ không phải chỗ này sẽ càng thêm náo nhiệt hơn sao? thật không hiểu…”

” Hắc Tử, ngươi có thích có thêm một bảo bảo không? ” con lang ôn thuận trên mặt đất sau khi nghe lời nói của Tiểu Tiểu,

vươn đầu lưỡi, liếm chân liếm tay nàng, Tiểu Tiểu cao hứng nói: ” ta

biết chỉ có Hắc Tử là tốt nhất, nhất định sẽ rất thích bảo bảo “

Con tiểu xà quấn trên tay nàng đang ngủ sau khi nghe thấy, bất mãn phun ra

xà tin (ta không hiểu cái này là cái gì ^^!), cọ xát vào mặt Tiểu Tiểu,

Tiểu Tiểu vỗ vỗ tiểu xá một cái

” Như Như cũng tốt lắm, Như Như cũng thích bảo bảo “

Nghe xong, tiểu xà mới ngả thân ra, tiếp tục ngủ.

” Điểm Điểm, Điểm

Điểm! ” chạy hết cả sơn cốc, cũng không tìm thấy Điểm Điểm của ta, ta

sốt ruột ngổi xổm trêm mặt đất mà khóc: ta chẳng qua chỉ đi nấu cơm có

một lát mà thôi, Điểm Điểm có thể chạy đi đâu được chứ?

Hắc Tử chạy đến, ôn nhu liếm tay ta, cọ xát chân ta, ta ngẩng hay mắt đẫm lệ lên, hỏi:

” Hắc Tử. lúc nãy ngươi đi đâu thế? Điểm Điểm đâu? ngươi có biết nó đi

đâu không? ” Hắc Tử lắc đầu, ta xoa xoa đầu nó noi: : ” Vậy ngươi đi kêu gọi các bạn của ngươi đi, chúng ta cùng đi tìm Điểm Điểm! ” Hắc Tử vui

sướng chạy ra ngoài, trên người Điểm Điểm có mùi của Hắc Tử, ta biết dã

lang (sói hoang) bên ngoài sẽ không làm hại Điểm Điểm đâu, cầm lên Như

Như vẫn còn đang lười biếng ngủ trên tay, ta gõ đầu nó, lo lắng nói:

” Ngươi cũng phát động bằng hữu của ngươi, cùng nhau đi tìm! tìm không

được thì đừng về nữa! ” Như Như liếc mắt ta một cái, bò ra ngoài. Xác

định không có trong hốc núi, ta cũng chạy ra sơn ngoại (ngoài núi), có

lẽ, nó thật sự ham chơi mà chạy ra ngoài. Ta cần phải nhanh chóng tìm nó về, dã thú bên ngoài rất nhiều, hơn nữa nó còn nhỏ như vậy, cái gì cũng chưa học tốt, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao? Còn nữa, nếu như

bị sư phụ biết được, sẽ lại mắng ta một trận.

Ta, tên là Tiểu

Tiểu, không biết họ gì, cô nhi một thân một mình, được sư phụ từ bên

ngoài dẫn về đây. Năm nay mười tám tuổi, năm năm trước, ta đến hoàng

cung trộm bức họa thuận tay dắt dê ” trộm ” thêm một đứa nhỏ về đây. Nó

tên Điểm Điểm, năm nay bốn tuổi, kế thừa tất cả các khuyết điểm của ta,

bài trừ hết tất cả các ưu điểm của ta.

Cái gì? hỏi ta có khuyết

điểm gì hả? đó còn không phải là: nghịch ngợm gây sự, miệng lưỡi trơn

tru, thích đùa bỡn Tiểu thông minh (shinku: hình như tên sủng vật của

Tiểu Tiểu thì phải ), ngay đến người mẹ này mà nó cũng dám đùa bỡn.

Ô, ưu điểm hả? Đương nhiên rất nhiều, ta rất ngây thơ, nhưng nó lại cứ như ông cụ non (tiểu hài tử bốn tuổi mà cứ như ông cụ non có chút kì quái

phải không?); ta rất ôn nhu, nhưng nó rất không ôn nhu (tiểu hài tử bốn

tuổi cái mặt cả ngày cứ nghiêm túc có chút biến thái phải không?)….hình

như ta cũng không có nhiều ưu điểm cho lắm.

Nhưng mà, thời khắc

này, việc cần thiết nhất là tìm ra Điểm Điểm, tuy ra rất trẻ tuổi, nhưng nó xác thực là con của ta a, là cục thịt từ trên người ta rơi ra. Tuy

rằng ngày thường đều là sư phụ ta chăm sóc nó, nó cùng với sư phụ ta- sư công của nó- rất thân thiết, nhưng có thân thiết hơn đi nữa thì ta vẫn

là mẫu thân của nó. Bây giờ, buổi sáng sư phụ mới rời khỏi, ta cũng

chẳng qua là trổ tài nấu nấu cơm một chút, thì liền để lạc nó mất rồi,

nếu như sư phụ về mà biết được, không biết cái mạng nhỏ của ta còn

không?

Lượn vài vòng ở những vùng phụ cận, cũng không thấy bóng

dáng Điểm Điểm đâu cả. Có khi nào đã về rồi không? Ta vội vàng quay về

trong côc, tìm kiếm chung quanh, vẫn là không tìm thấy. Cúi đầu ủ rũ đi

ra ngoài, trùng hợp nhìn thấy một chú sói không lớn lắm chạy qua đây,

tiểu lang nhìn thấy ta, vẫy vẫy đuôi với ta (bởi vì quan hệ của ta và

Hắc Tử, ta với sói đã là bạn, bọn chúng vẫy đuôi với ta là chuyện đương

nhiên! cho nên đừng nói ta không thường thức, chỉ có chó mới biết vẫy

đươi a!)

Sau khi hiểu ý của nó, ta theo phía sau nó đi thẳng về

phía trước, tim cứ đập thình thịch. Có phải Điểm Điểm đã bị thứ gì bắt

đi rồi, nếu không thì tại sao Hắc Tử lại để tiểu lang đến thông báo cho

ta?

Xa xa, ta nhìn thấy đám sói rất lớn rất lớn ngồi xổm ở đó,

cầm đầu chính là Hắc Tử của ta, mà đối diện với đám sói, cư nhiên lại là ba con hổ lớn hung mãnh vô cùng. Mà Điểm