
” vừa nãy nghĩ quá nhập
tâm, cư nhiên không phát hiện Điểm Điểm của ta đã đến. Ta vội vàng kéo
nó vào trong chăn, mất hứng noi:
” Điểm Điểm, con đến làm gì? không phải mong ta đi lắm sao? “
Điểm Điểm chui lào trong lòng ta, ủy khuất nói:
” Mẫu thân, Điểm Điểm cũng không nỡ để người đi, nhưng người xem tuổi tác người càng ngày càng lớn, sư công nói, nếu còn không xuống núi tìm cha
cho con, con cả đời sẽ không có cha. Mẫu thân à, người nhất định phải
mau chóng tìm được cha cho con! “
Trời ơi, đây là đạo lý gì vậy?
làm con mà muốn mẫu thân ra ngoài tìm cha giúp nó, cuối cùng cũng biết
tác hại của việc chưa lập gia đình rồi. Nhưng ta đã sớm quên hình dáng
của người kia rồi? thật hối hận lúc đó thuận tay dắt dê làm việc tốt,
nhưng tại sao người tốt lại không được báo đáp thế này?
” Điểm
Điểm, con muốn tìm người cha như thế nào? đẹp trai, hay nhiều tiền? hay
có quyền thế? ” hỏi điều kiện trước, rồi ra ngoài sưu tầm con mồi, như
thế cũng bớt đi nhiều việc, kì thực nghĩ lại, Tiểu Tiểu ta một chút cũng không ngốc a.
” Không cần, con muốn tìm cha ruột của mình là được! ” Điểm Điểm lại dụi vào trong lòng ta, nói.
” Cha ruột? nhưng mà mẫu thân đã quên bộ dáng cha con ra sao rồi? ” ta khó xử nói
” Đó là chuyện của người, con không quản nữa….” Ô ô, đứa trẻ này, ngay
đến một chút đầu mối cũng không cung cấp cho ta, liền đi ngủ rồi. (Hãn:
ngươi còn không biết, làm sao nó biết được?)
Giúp nó cởi bỏ y
phục, ta cả người trên dưới kiểm tra một lần, vóc người Điểm Điểm của ta thật khá: tuy chỉ mới bốn tuổi, nhưng trên người ít nhiều cũng có chút
cơ thịt, tay ra tay, chân ra chân, mũi ra mũi, miệng ra miệng. Da không
phải rất trắng, làn da mịn màng, ngoại trừ phía trên mông phía dưới thắt lưng có một ấn kí nhỏ hình ngọn lửa, thì không có bất kì dấu hiệu gì
khác. Ân, đúng rồi, lúc đó không có lưu lại tín vật gì, thì tìm người có ấn kí hình ngọn lửa là được.
Ngẫm nghĩ lại tình hình lúc đó, là
thịnh yến của thái hậu, vậy có phải các hoàng tử đều đến không? tra xem
có bao nhiêu hoàng tử tham gia là được rồi, nhưng mà tiến cung hỏi cái
loại tin tức cơ mật quốc gia này thì nên tính kĩ lại cái đã. Bỏ đi, lúc
đó nói sau, mấy năm nay, sư phụ sợ ta lại ” dắt ” thêm một đứa nhỏ nào
về nữa, luôn không cho ta ra ngoài. Kì thực, lúc đó ta thật sự là chỉ có hảo tâm mà thôi a…..
Sau khi tiếc nuối rời
khỏi Tuyệt Tình Sơn, trải qua hơn nửa ngày đi như bay, cuối cùng cũng
đến được Đô thành đại đô của Kỳ Quốc, Đô thành có khác a, thôn trang bên cạnh cũng chỉ thấy thưa thớt vài người, mà trên chợ Đô thành, lại nhộn
nhịp hẳn, khắp nơi đều là người.
Sáng sớm hôm nay, vốn dĩ ta muốn ở trong phòng nằm vạ thêm chốc lát nữa, nhưng sư phụ mới sáng sớm đã
kêu ta dậy, còn đuối ta xuống núi. Xuống núi thì xuống núi, cái vị sư
phụ nhỏ mọn kia của ta cư nhiên ngay cả một chút cũng chưa cho ta ăn gì, ta tức giận cùng ngươi lí luận, nữ tử yếu đuối một thân một mình như ta hành tẩu ở bên ngoài có bao nhiêu bất lợi, có tiền thì dễ làm việc hơn, không có tiền khó cầu người, nói đạo lý hết cả nửa tiếng. Kết quả, Điểm Điểm của ta thì ngáy khò khò ngon lành, mà sư phụ của ta thì ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần. Mãi đến lúc ta cầm ly lên uống ngụm nước xong,
người mới hỏi ta: ” Tiểu Tiểu, nói xong chưa? “
Ta nghĩ nghĩ, cứ tưởng là sư phụ đại phát từ bi, se cho ta chút lộ phí, vội vàng nói: ” nói xong rồi….”
” Mẫu thân, xin hỏi đồ đệ của thiên hạ đệ nhất thần trộm cần lộ phí sao? ” cái tên tiểu tử đáng lẽ đang ngáy khò khò kia không hiểu sao lại tỉnh
lại, lại còn đột nhiên nói ra môtk câu như thế, ta lúc này ngây ngốc đến tận đâu rồi.
” haizz, Tiểu Tiểu à, xem ra vi sư đã tốn công dạy
dỗ ngươi mười năm rồi. Ngay đến Điểm Điểm cũng biết đạo lí này mà ngươi
cư nhiên lại không biết? ” sư phụ vuốt râu thở dài.
” haizz, mẫu
thân à. con đúng là phục người rồi! sau này ra ngoài đừng nói con là con trai của mẫu thân đấy nhé! ” thấy sư phụ của ta nói xong, nhi tử cũng
lắc đầu ảo não nói.
” Ngươi…..các người…” chỉ vào hai ông cháu có cùng ý tưởng, ta liền phất ống tay áo nói: ” được, ta đi! “
Chính vì vậy, ngay cả bao nải đã thu thập tốt cũng không đem đi, ta đã bị làm cho tức chết mà xuống núi. Nhìn thấy mặt trời sắp khuất núi, vuốt cái
bụng lép xẹp của mình, lần đầu tiên cảm nhận được mặt xấu của việc đi mà không có lộ phí hành trang, ngửi thấy hương thơm của bánh bao vứa mới
ra lò, xa xa tửu lâu truyền đến mùi thơm của thức ăn, bụng càng kêu ục
ục. Chẳng lẽ đường đường là Thấu Tiên lại phải đi đến bước đường ăn vụng bánh bao sao?
Tục ngữ nói, ‘ vô phương bất thành viên ‘ , hành
cũng có hành quy (làm việc gì cũng phải có nguyên tắc). Sư phụ là thần
trộm, ta từng dạy qua ta quy củ của việc trộm: không được trộm của người tốt, không được trộm đồ của người thật thà; không được nhận những sinh ý thông thiên hại lý. Chỉ không biết việc trộm bánh bao để ăn có được
tính là phạm quy củ không nhỉ?
Vẻ mặt chờ đợi nhìn chằm chằm vào
cái bánh bao hấp dẫn kia, bụng đã sớm đói đến lép xẹp đứng ở giữa đường. Lúc còn đang suy nghĩ có