Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324162

Bình chọn: 7.00/10/416 lượt.

cần phải đánh cược với nàng ta…” người vây quanh xem

ríu ra ríu rít nói.

Vị cô nương mất đồ kia vội vàng nói:

” Vị công tử này, không cần đâu! nếu không thì chính ta trả là được! “

” Một chút tiền nhỏ nhặt này, bản công tử không để trong mắt! ” hắn nói

xong, từ trong người móc ra mười mấy tờ ngân phiếu, tùy tiện lấy ra một

tờ trong số đó, nhìn thoáng qua một cái rồi đem những tờ khác cất vào

trong lòng: đang lo không tìm được đối tượng để xuống tay, lần này, là

tự ngươi trêu chọc ta….

” Đây là một trăm lượng, cô nương có thể nói được rồi chứ! ” không để ý tới tờ ngân phiếu một trăm lượng, hắn nói.

Ta xoay người đi đến trước mặt tiểu khất cái, nói:

” Ngươi nói ta là tỷ tỷ của ngươi, tiểu khất cái, ngươi biết ta bao nhiêu tuổi không? Đã thành thân chưa? Ta họ gì tên gì? “

Vừa nói, tay vừa vỗ vỗ bả vai hắn một cái, trong tay đương nhiên là âm thầm dở trò. Thân là đồ đệ của thần trộm, tuy rằng võ công không cao, nhưng

có hai thứ rất lợi hại: một là khinh công, thần trộm mà, đương nhiên

chạy rất nhanh rồi; thứ còn lại chính là y thuật và độc thuật, mấy cái

này đều là vì để ứng phó với tình huống đặc biệt trong công việc, cũng

giống như bây giờ vậy, cho dù ta không dùng khinh công, dùng độc ta cũng có thể thoát khỏi bọn chúng. Nhưng mà, ta vốn lương thiện, trừ phi là

vạn bất đắc dĩ, ta vẫn chưa muốn dùng độc nha.

” Ta đương nhiên biết, tỷ tỷ, tỷ….”

Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, hắn bất an di chuyển một chút, không thể tin được nhìn ta, tiếp theo đó nói lắp ba lắp bắp:

” Tỷ…. hai mươi tám tuổi……đã thành thân…” câu kế tiếp vẫn chưa nói ra, chỉ đứng đó run rẩy.

” Cứ cho như là ngươi nói dối, cũng đừng dọa người đến thế chứ? Ta tin,

chỉ cần là người có mắt cũng có thể nhìn ra, ta không thể nào đã hai

mươi tám tuổi được. Hơn nữa, những người vừa nãy đuổi đến đây, ở trước

mặt còn có ai? Đứng ra đây một chút? “

Mười người, từ trong đội ngũ lục đục đứng ra, ta cười nói:

” vậy ở phía trước, tự nhiên nhìn được truy đuổi hắn như thế nào rồi chứ. các ngươi vốn dĩ còn cách hắn một đoạn, hắn chạy không chậm chút nào,

lúc đó, chính ta đã kéo hắn lại, sau đó các ngươi mới đuổi đên, đúng

không? “

Mấy người đó ngẫm nghĩ một lúc, nói:

” Hình như là vậy….”

” Vậy xin hỏi các vị bằng hữu, nếu ta đúng thật là tỷ tỷ của hắn, ta sẽ

kéo hắn lại, đợi các ngươi đến bắt hắn sao? ” đúng là một lũ ngốc, lời

nói dối trắng trợn như thế mà cũng tin được.

Đi đến trước mặt tiểu khất cái, ta cười nhạo nói:

” Tiểu khất cái, lần sau lúc mà nói dối, phải bịa chuyện cao minh một chút! “

Phủi phủi y phục, ta ngẩng đầu tiêu sái bước đến trước mặt mỹ nam tử kia,

hai ngón kẹp lấy tờ ngân phiếu kia, khinh thường nhìn hắn một cái, dương dưong tự đắc mà đi.

Sau khi đi được khá lâu, ta nhìn thấy vị

kiều tiểu thư kia đang đỏ mặt cảm tạ anh hùng, trên tay ta cầm cây tiêu

màu đỏ sậm, sau khi cầm trong tay chơi vài lần, liền cất vào trong tay

áo, dương dương tự đắc mà đi! Tiểu tử, đây là quà gặp mặt mà cô nãi nãi

ta thu của ngươi! sau này gặp lại, tất nhiên là gặp ngân phiếu trong

lòng của ngươi rồi, ha ha ha…… Có tiền đúng là khác

thật! Ngồi trong đại sảnh Túy Hương Lâu, nhìn tiểu nhị bưng lên bốn món

ăn, ta ăn không khách khí, suy nghĩ đến việc bây giờ Túy Hương Lâu ít

nhất là không còn chỗ ngồi, người ở đây rất nhiều, ta vẫn là chú ý hình

tượng một chút, ngăn lại sự kích động muốn ăn nuốt ngấu nghiến, rất khắc chế mà ăn mỹ vị trước mặt. Thật không ngờ, lúc Tiểu Tiểu dịu dàng, nhìn cực kỳ thanh nhã mê người.

Ở bàn bên cạnh, có bốn vị công tử phù dung phong nhã đang ngồi, bọn họ đang thì thầm chuyện gì đó, ánh mắt

không ngừng nhìn sang hướng bàn bên đang ăn cơm là ta, ta đương nhiên

cảm nhận được rồi, nhưng cũng không thèm để ý, tự mình ăn đồ của mình,

đâu rảnh rỗi mà quản nhiều chuyện làm gì.

” Cô nương, đang ăn cơm một mình sao? chi bằng chúng ta cùng nhau ăn đi, được không? ” một vị

công tử bạch y đầu to óc heo đi đến, quanh cái lưng mập mạp có buộc một

sợi thắt lưng nạm vàng, biểu thị gia cảnh giàu có của hắn, nhưng cũng

làm cho thắt lưng của hắn nhìn y như cái thùng nước, rất là buồn cười,

mấy sợi tóc trước trán kia, làm bộ hất ra phía sau một chút, để lộ ra

khuôn mặt mập mạp, dùng cái biểu tình tự cho là đẹp trai nhất để nói với ta.

” Nói ta hả? ” ta xoay đầu nhìn một cái, xung quanh không có ai. Hắn gật đầu nói:

” Đương nhiên là nói cô nương rồi! “

Ta cúi đầu xuống, tiếp tục ăn, miệng cười nói: ” Đa tạ hảo ý của công tử! Có điều, bổn cô nương không rảnh! “

Vốn trên mặt đang mang nụ cười trong nháy mắt đã biến mất, mọi người trong

đại sảnh nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của hắn cũng lớn tiếng cười ha ha

ha, hắn tức giận nói:

” Cô nương, có biết ta là ai không? Ở trong kinh thành này, chưa có ai dám không nể mặt Lưu Phong ta, đừng có mà

rượu mời không uống lại muốn uống rược phạt! “

” Ngưu Phong (trâu điên) (*) hả? Ta thấy ngươi cũng không khác trâu điên bị bệnh là mấy.

Nếu không, sao không đi mà ăn cơm của ngươi, qua đây phát điên cái gì

thế! nói về rượu hả? bổn cô nương không thích uốn


XtGem Forum catalog