XtGem Forum catalog
Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325274

Bình chọn: 10.00/10/527 lượt.

ta tự nhiên sẽ làm theo ý nguyện của ngươi.”

Ai chưa từng thấy ác ma mỉm cười? nhìn Tiểu Tiểu bây giờ thì sẽ biết. Tuyệt đối là nụ cười của ác ma đơn thuần nhất thế gian.

“Các ngươi còn có dị nghị gì?” vừa lòng nhìn vẻ mặt kinh sợ của mọi người, Tiểu Tiểu tâm tình vui vẻ hỏi.

“Lão đại!” lần này, mọi người đều thông minh không có gọi sai. Lão đại thì

lão đại, vị tổ tông này tuyệt đối không thể đắc tội được!

“Ưm,

rất tốt! những lúc chỉ có chúng ta với nhau, có thể gọi Lão đại. lúc có

người ngoài, phải gọi là tỷ tỷ! ta là Tiên phi vừa mới đến hôm nay, lần

đầu đến lãnh cung, còn mong mọi người chiếu cố nhiều hơn. Hỷ công công

vừa mới phân cho ta cái Viện ở tận cùng trong này, trong đó thật sự quá

bẩn, các ngươi qua đó giúp ta quét dọn một chút……..”

“Lão đại, ngày mai đi quét dọn à?” Hoa Nguyên kia vừa bị đánh và tước bỏ địa vị “lão đại” lấy lòng hỏi.

“Không phải! Đi bây giờ, biết chưa? Ngày mai quét dọn, vậy đêm nay ta ở đâu?”

Tiểu Tiểu nghiêm chỉnh nhìn các nàng, cả mặt vui vẻ nói.

“Bây

giờ? Nhưng mà trời đã rất tối rồi, ngộ nhỡ quét dọn không sạch, vậy

chẳng phải sẽ làm bẩn y phục của Lão đại hay sao?” Hoa Nguyên lấy lòng

đề nghị.

“Cái này…….” Tiểu Tiểu khổ não nghĩ, nàng ta nói cũng có lý, thôi thì đêm nay cứ tìm chỗ nào đó tá túc cũng được……..

“Hoàng thượng giá đáo!” một âm thanh đột nhiên truyền đến, Tiểu Tiểu quay đầu

nhìn về phía viện tử, lại thấy đèn đuốc bên ngoài thắp sáng cả lên……



Trên Tuyệt Tình

sơn, có một đứa trẻ không lớn đang nhàm chán dựa vào một con hổ lớn để

ngủ, cái đuôi của con hổ còn phe phẩy qua lại, độ lực không lớn va chạm

vào đưa bé, giống như đang dỗ bé ngủ vậy.

“Điểm Điểm, con ngủ say ở đây rồi hả?” một lão nhân hạc phát đồng nhan (1) từ bên ngoài đi

đến, trong tay cầm một con thỏ con toàn thân trắng như tuyết, sau khi

Hắc Tử ở bên cạnh Điểm Điểm nhìn thấy, khinh thường lắc lắc đầu, ra

ngoài lâu như vậy, chỉ bắt về được một con thỏ, cũng quá……

(1) Hạc phát đồng nhan: tóc bạc nhưng mặt thì trẻ.

“Ngươi đây là thái độ gì thế hả?” Một bàn tay lớn vỗ lên đầu Hắc Tử, Hắc Tử ủy khuất chạy đến cọ xát bên người Điểm Điểm, Điểm Điểm liếc nhìn sư phụ

một cái, nói:

“Gia gia, con không muốn ăn con thỏ này…….”

“Không phải gia gia, gọi là sư công!” lão nhân cải chính lần thứ một trăm lẻ một.

“Gia gia, con không ăn thỏ….” Điểm Điểm vẫn nói theo ý mình , lão nhân day day đầu nói:

“Y chang mẫu thân con, cố chấp muốn chết. Tùy vậy, Điểm Điểm, con muốn ăn gì nào?”

“Con nhớ mẫu thân quá! Sao mẫu thân còn chưa trở về? không phải chỉ là tìm

một người cha thôi sao? Đã xuống núi bảy tám ngày rồi…..” Điểm Điểm vừa

dẩu môi, hai hàng nước mắt lưng tròng cứ thế mà bật khóc.

“Điểm

Điểm, mẫu thân con là ra ngoài giúp con tìm cha, không phải đi bắt gà

bắt vịt bắt chó. Con nghĩ cứ tùy tiện tìm một nam nhân là được chắc?

Haizz, nói mấy cái này con cũng không hiểu, đợi thêm một năm nữa đi, nếu như mẫu thân con còn chưa trở về, con cứ đi giúp trộm một người về đây

là được……” lão nhân bế Điểm Điểm lên, thuận thế ngồi xuống chỗ Điểm Điểm vừa ngồi, híp mắt phơi nắng——ưm, thật dễ chịu!

“Gia gia, bây giờ người đi giúp mẫu thân trộm một nam nhân về đây được không? Như thế mẫu thân có thể trở về rồi, lúc mẫu thân ở đây, ngu ngốc như thế, có thể

giúp con tìm được cha mới lạ…….gia gia à, nếu bây giờ không đi bắt mẫu

thân về, ngộ nhỡ nàng lại đi trộm một bảo bảo về đây, thế thì……”

Mẫu thân à, không phải con xem thường người, là người thật sự có chút ngốc. Con thật không muốn có thêm đệ đệ muội muội đâu, như thế người và gia

gia sẽ không thương con mà chỉ thương bọn nó, Điểm Điểm ủy khuất nói.

Mẫu thân à, không phải con trai của người là con muốn hãm hại người đâu,

gia gia dạy cho người y thuật cao minh như thế, nhưng người lại có thể

phạm một sai lầm cấp thấp như vậy, thật ngốc a! Nhưng đã phạm một lần,

thì có khả năng sẽ phạm lầm thứ hai, đề phòng không thể thiếu, nhắc nhở

gia gia là rất cần thiết……

“Nó dám!” sắc mặt lão nhân khẽ biến,

một đứa đã đủ phiền rồi, lại thêm một đứa nữa, vậy chẳng phải Tuyệt Tình sơn sẽ gà bay chó sủa sao? Ngẫm lại tên đồ đệ kia, chuyện như thế nó

dám làm lắm chứ, không được, vẫn là nên đi cảnh cáo nó một chút thì hơn!

“Điểm Điểm phải ngoan nha, qua thêm bảy ngày nữa, gia gia có việc phải xuất

núi một chuyến, đem theo con thuận tiện đi thăm mẫu thân, được không?”

giọng điệu nói chuyện vừa nãy hình như có chút hung dữ, nhìn nhìn Điểm

Điểm, cũng thiếu chút nữa bị dọa cho khóc. Lão nhân vội vàng dỗ dành

nói.

“Ô, được ạ, con sẽ giúp mẫu thân một tay! Đúng rồi, gia gia, người có biết mẫu thân đang ở đâu không? Đừng có nói với con là không

biết đấy, thế thì con tuyệt đối sẽ ngất cho người xem, Điểm Điểm lo lắng nhìn lão nhân.

“Tạm thời chưa biết, nhưng chuyện tìm người, có

thể làm khó được ta chắc. hơn nữa , với tính cách của mẫu thân con, tám

chín phần là sẽ tiến cung, ngốc a…..”

Ngu ngốc còn không phải là

người dạy dỗ không tốt hay sao! Trong lòng Điểm Điểm âm thầm bổ sung

thêm một câu, nhưng bé lại không có gan nói ra, sẽ bị mắng