
đó!
“Điểm Điểm, con muốn ăn cái gì nào?” con thỏ trong tay lão nhân bởi vì lúc
nãy bé không thích, sớm đã thả đi, giờ thì hay rồi, bữa trưa không có gì ăn.
“Ăn gà đi, gà ăn mày (2)!” Điểm Điểm suy nghĩ một lát, trên
ngọn núi này, ngon nhất vẫn là gà rừng. Hai mắt Điểm Điểm chờ mong nhìn
lão nhân.
(2) Gà ăn mày: món gà nướng bùn–một món ăn nổi tiếng của Hàng Châu (Trung Quốc), vào đây để biết thêm thông tin chi tiết.
“Vớ vẩn! Điểm Điểm, ta không đi bắt đâu, nghĩ ta đường đường là thần trộm,
suy bại đến nỗi phải đuổi bắt gà khắp núi à, đừng mà đừng mà!”
Điểm Điểm lắc lắc đầu, hai mắt chuyển sang hướng Hổ Tử, Hổ Tử trực tiếp quay mặt đi, nhìn cũng không thèm nhìn bé một cái: ta là chúa sơn lâm nha,
đi bắt gà á, truyền ra ngoài, ta làm gì còn mặt mũi nữa?
Hổ Tử
cũng không chịu đi, tay Điểm Điểm vuốt lên người Hắc Tử, Hắc Tử trực
tiếp nhắm mắt lại: lang vương bắt gà, trên thế gian này còn có vương
pháp nữa không? Nếu như để ta đi bắt hồ ly thì còn được……
Haizz,
Điểm Điểm thở dài một tiếng, một tay nhấc Như Nhi rất thích ngủ kia lên, tức giận nói: “Như Nhi, ta muốn ăn gà rừng, ngươi giúp ta đi bắt một
con về đây, không cho phép phản đối!”
Như Nhi ủy khuất nháy nháy
mắt, lại nháy nháy mắt: nếu như còn gặp lại Tiểu Tiểu, đánh chết ta ta
cũng sẽ nhờ cậy nàng. Mấy người các ngươi, chỉ biết khi dễ động vật nhỏ
bé yếu đuối thôi!
Bỏ qua ánh mắt ủy khuất của Như Nhi,
Điểm Điểm nói: “Nếu như ngươi cũng không đi, vậy ta sẽ phải chịu đói
rồi, đói bụng thì sẽ không đủ dinh dưỡng, vậy thì mẫu thân của ta sẽ…..”
Bất đắc dĩ từ trên tay Điểm Điểm trườn xuống, tiểu xà đáng thương, lại bị bóc lột nữa rồi……
Thấy nó không tình không nguyện, ủy khuất vạn phần, xà ảnh chậm rãi rời đi,
Điểm Điểm thở dài nói: “Thật sự là không nên đuổi mẫu thân xuống núi!
Nếu như mẫu thân ở đây, tuyệt đối không nói hai lời, lập tức sẽ giúp ta
đi bắt gà về đây……
Giờ đây, Điểm Điểm cuối cùng cũng nghi ra được chỗ hữu dụng của mẫu thân rồi, nghĩ ra được lợi ích của việc có mẹ, sớm biết có ngày hôm nay hà tất lúc đầu lại làm thế!
Bất quá câu này của Điểm Điểm không có ai phụ họa, tất cả mọi “người” trong viện tử đều nhắm mắt lại, nằm phơi nắng, đợi Như Nhi đáng thương trở về……
Lúc này, Tiểu Tiểu đang ở lãnh cung, hồn nhiên không biết chẳng bao lâu nữa một đôi bảo bối sư phụ và nhi tử cộng thêm mấy sủng vật của nàng, đến
hậu cung, giúp cho cuộc sống nhiều tai nhiều nạn ở hậu cung này thêm
gạch thêm ngói…..
Trong Ngự thư phòng, tiểu thái giám đến dâng ngự thiện, dọn xong rồi thì chậm rãi rời đi.
“Sóc, sắc trời hôm nay đã muộn, đệ hãy lưu lại bồi ta dùng thiện đi!” Hoàng
thượng có chút mệt mỏi, nhìn Sóc vương vẻ mặt đang thối kia, hỏi.
“Ừm!” Sóc vương buồn bực ngồi xuống bàn thiện, trừng mắt nhìn mấy thứ mỹ vị
kia, người nào không biết còn tưởng rằng, bọn chúng cùng hắn có thâm cừu đại hận gì.
Đều tại nữ nhân chết tiệt kia! Hôm nay sau khi hạ
triều vội vàng hồi Vương phủ, đem tất cả thị thiếp trong phủ gọi đến một lượt, trong đó lại không có bóng dáng nữ nhân đáng chết kia! Được lắm!
cư nhiên dám gạt bổn vương, nghĩ đường đường là Sóc vương phủ của ta
không phải muốn đến thì đến muốn đi thì đi, hơn nũa nữ nhân kia có vẻ
như không có võ công. Không phải thị thiếp thì là nha hoàn rồi, tìm đến
tất cả nha hoàn trong Sóc vương phủ, mụ nội nó, chỉ cần là nữ nhân trong phủ đều gọi đến hết, không ngờ vẫn không có!
Vẽ ra cái bộ dáng
khó coi muốn chết kia của nàng, đưa cho quản gia, quản gia nhìn rồi trực tiếp lắc đầu: “Chưa thấy qua, trong phủ không có người này! Vương gia,
người này xấu xí như vậy, chỉ cần gặp qua một lần lão nô nhất định sẽ
nhận ra!
Sóc vương nhíu mày, nàng xấu xí sao? Nữ nhân kia lớn lên xấu xí á? Bán tín bán nghi đem bức họa kia qua xem, mới phát hiện bản
thân đem nàng vẽ xấu gấp hai mươi lần! đem bức tranh xé nát vụn, lấy bút vẽ lại lần nữa, một nữ nhân gợi cảm hiện lên trên giấy!
Vội vàng đem bức họa ném cho quản gia, quản gia vẫn nói chưa gặp qua. Nộ khí
xông lên, đem mấy tên thị vệ đương trực đánh cho một trận, rồi kêu người đến kinh thành lùng bắt khắp nơi……
Này không, người vẫn còn chưa tìm được, thì bản thân lại bị Hoàng thượng kêu đến đây bồi hắn nói
chuyện. ô ô, ta cũng rất buồn bực mà? Ai đến bồi ta tâm sự đây?
“Sóc, hai huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp phải hảo hảo uống, đêm nay chúng ta không say không về!” đẩy tiểu thái giám bên cạnh ra, Hoàng thượng
đích thân rót rượu cho Sóc vương, khôn phải đều nói ‘nhất túy giải thiên sầu’ hay sao? Chiều hôm nay thật sự là suýt chút nữa bị nữ nhân kia làm cho tức chết.
Ly rượu cứ tràn đầy, mỹ vị trên bàn vẫn chưa động
đến bao nhiêu, rượu thì lại uống không ít. Nói hai người, mỗi người đều
có chuyện phiền lòng, nhưng bọn họ có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới,
chuyện phiền lòng của hai người họ cư nhiên là cùng một nữ nhân……..
“Sóc, đệ có tâm sự gì vậy? mặt hôm nay thật là thối…..”
Nhìn đệ đệ vẫn chưa thể nâng ly, Hoàng thượng hảo tâm hỏi.
“Không có, Hoàng thượng huynh nhìn lầm rồi!” Sóc vương bực bội đáp. Cho dù có, cái loại chuyệ