XtGem Forum catalog
Thục Nữ Dễ Cầu

Thục Nữ Dễ Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324733

Bình chọn: 7.00/10/473 lượt.

u Chẩn trong lòng tự thuyết phục mình xong, hít sâu một cái, sải bước đi tới.

Chàng ngồi xuống, cũng cởi giày cùng áo lông, đem áo lông đắp lên phía trên, chui vào giữa 2 cuộn lông cừu.

Đang muốn nằm xuống, chàng phát hiện Ninh Nhi nhìn mình.

Bốn mắt chạm nhau, Ninh Nhi vội vàng quay đi.

Thiệu Chẩn cười cười, hạ quyết tâm, tắt đuốc nằm xuống, đưa tay đem Ninh Nhi kéo vào trong ngực.

Bên ngoài thổ bảo, gió lại mạnh lên,thổi ào ào. May mà nóc thổ bảo rất bền chắc, mặc dù có gió luồn vào qua vách tường nhưng không cần phải lo lắng đến tuyết rơi.

Trong bóng tối, tiếng hô hấp phập phồng, Thiệu Chẩn tuy nhắm mắt cũng cảm thấy khoái chí.

Dán chặt người vào cỗ thân thể kia, mặc dù cách y phục thật dầy, Thiệu Chẩn vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại cùng ấm áp của nàng, còn có. . . . . . hương thơm nhàn nhạt. Đây là tư vị mà chàng thường xuyên nhớ lại ở trong mộng. Năm ngoái, cái đêm tranh cao thấp cùng Ngũ công tử ; trong phòng cất thuốc giữa cơn dông; tiết Đoan Ngọ, bọn họ cùng nhau tránh mưa trong đình nghỉ mát; còn có sau khi bọn họ mở lòng với nhau, rất nhiều thời khắc tựa sát thân mật. . . . . .

Thiệu Chẩn nhớ chuyện cũ, cánh tay không khỏi ôm chặt lại.

"Chẩn lang?" tiếng Ninh Nhi dò hỏi.

"Gì?" Thiệu Chẩn trong lòng thầm mắng chính mình một phen, mỉm cười, "Ta đánh thức nàng à?"

"Không phải." Ninh Nhi nhỏ giọng nói, "Ta không ngủ được. . . . . ."

Thiệu Chẩn: ". . . . . ."

Chốc lát, chàng bất đắc dĩ cười cười: "Ta cũng vậy, không ngủ được."

Ninh Nhi nói: "Chẩn lang, chúng ta nói chuyện được chứ?"

"Được!" Thiệu Chẩn nghĩ nghĩ đang muốn nói chuyện thì bất chợt, Ninh Nhi xoay người lại.

Thiệu Chẩn cảm thấy ngực chống vào một thứ mềm nhũn thì ngơ ngẩn. Trong đêm yên tĩnh, hai người nằm hết sức gần, hơi thở chàng dần dần thay đổi, cảm giác mê ly. Thiệu Chẩn cảm thấy thân thể giống như củi khô dính vào ngọn lửa, có cái gì mênh mông kêu gào xông lên đầu, không khỏi cứng đờ.

"Chàng nói chàng đã từng tới nơi này ? Chẩn lang, chàng còn chưa kể cho ta nghe chuyện xảy ra sau khi chàng đến Tây Vực đó." Hai mắt Ninh Nhi trong bóng đêm lóe ra tia sáng.

Thiệu Chẩn không trả lời, giọng có chút xấu hổ: "Ừ. . . . . . Ninh Nhi, nàng quay lưng lại đi."

Ninh Nhi ngạc nhiên: "Vì sao?"

"Ta là nam nhân. . . . . ."

"Chàng đương nhiên là nam nhân a."

". . . . . ."

Thiệu Chẩn đang không biết nên giải thích như thế nào mới phải. Lúc này, Ninh Nhi lại phát hiện trên người Thiệu Chẩn không biết từ lúc nào có thêm một món đồ thô sáp, chống vào nàng rất không thoải mái.

"Chẩn lang, trên người chàng có cái gì vậy?" Ninh Nhi đưa tay ra, còn chưa đụng tới, thân thể Thiệu Chẩn đã né ra, tay chàng bắt được tay nàng, "Đừng đụng!"

Ninh Nhi kinh ngạc nhìn chàng, mặc dù không thấy rõ mặt mũi, nàng có thể cảm nhận được gương mặt chàng có vẻ rất kỳ quái.

Thiệu Chẩn cảm thấy mặt giống như bị đốt lửa, tránh không được, ở lại cũng không xong.

"Ninh Nhi. . . . . ." Chàng hít sâu một cái, hơi thở có chút nặng, "Cái đó. . . . . . Nàng đã từng hỏi ta hôn miệng có thể mang thai hay không?"

"Ừ, đã hỏi."

"Nàng bây giờ làm vậy, sẽ."

". . . . . ."

Ninh Nhi mặc dù không hiểu, lại cảm thấy Thiệu Chẩn không nói giỡn, vội vàng im lặng, vụng về xoay người đi. Một lúc sau, nàng cảm thấy Thiệu Chẩn đứng dậy, đi ra ngoài. Ninh Nhi trong lòng khó hiểu, ngẩng đầu nhìn hướng chàng rời đi, cửa chỉ mở phân nửa, bên ngoài trời tối đen, chỉ cảm nhận được có gió thổi vào.

Trong lòng nàng thật sự nghi vấn nặng nề. Mang thai? Thật mới vừa như vậy sẽ sao?

Ninh Nhi nóng hai tai, còn có mới vừa rồi Chẩn lang không cho nàng chạm vào cái kia, đến tột cùng đó là cái gì nha?

Qua một hồi lâu, Thiệu Chẩn rốt cuộc quay lại. Ninh Nhi nghe chàng nằm xuống, cuộn lông cừu bị vén lên, khí lạnh đổ vào, rồi chàng nằm xuống, đắp cuộn lông cừu lên, ấm áp lại lấp đầy.

Thiệu Chẩn vẫn ôm nàng như cũ nhưng Ninh Nhi cảm thấy chàng cố ý dịch người ra xa nàng một chút.

"Chẩn lang, mới vừa. . . . . ."

"Sau này nàng sẽ biết." Thiệu Chẩn vuốt tóc nàng, nói thật nhỏ, mang theo chút bất đắc dĩ.

Ninh Nhi đáp một tiếng, ngoan ngoãn không hỏi nữa.

"Ninh Nhi." An tĩnh một hồi, Thiệu Chẩn lại gọi nàng.

"Hả?"

"Ta. . . . . . Ta rất nhớ nàng." Chàng nói nho nhỏ, "Hết sức hết sức nhớ. Có lúc, cả đêm ta đều nằm mơ thấy nàng, lại sợ không được gặp lại nàng hoảng sợ mà tỉnh lại."

Ninh Nhi sững sờ, trong lòng cảm động cùng ngọt ngào tràn đầy. Nàng muốn quay người lại nhưng nhớ tới chuyện vừa rồi chỉ đành phải nắm chặt tay Thiệu Chẩn, mười ngón tay đan xen.

"Ta cũng nhớ chàng như vậy. . . . . ." Nàng nghe tiếng tim chàng đập, lẩm bẩm nói, "Khi ta ở Trường An thì nhớ chàng đến đau lòng. . . . . ."

Thiệu Chẩn vùi mặt vào tóc nàng, khe khẽ hôn cổ nàng.

"Ninh Nhi, " chàng nói, "Tương lai vô luận ta và nàng đi đâu, trở thành dạng người gì, nàng đều phải ở cạnh ta đấy nhé."

"Ừ." Ninh Nhi đồng ý, cười khẽ, "Chàng đã nói, chúng ta còn phải đi rất nhiều nơi, chàng còn phải đánh xe ngựa mang ta đi Thành Đô."

Thiệu Chẩn cũng cười cười, âm thanh thật thấp, tựa như than thở .

"Ngủ đi." Chàng n