
ói.
Ninh Nhi nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nhắm mắt lại.
Cơn buồn ngủ ùa tới, trong lúc mơ mơ màng màng, trong đầu nàng chợt thoáng hiện ra chút chuyện ngày trước.
Tết Đoan Ngọ ở Trường An, sau cơn mưa, bên ngoài đình nghỉ mát trên bờ sông, mặt trời đem bóng hai người in xuống rõ ràng.
" Nếu là. . . . . . Nếu ngươi tìm được cậu, ngươi có nguyện ý cùng đi Thành Đô với ta không? "
" Nếu ta không tìm được cậu thì sẽ không thể theo ngươi đi Thành Đô à? "
" Dĩ nhiên cũng sẽ đi, vô luận ngươi có thể tìm được cậu hay không, ta đều dẫn ngươi đi. . . . . . "
" Ninh Nhi, ngươi muốn đi đâu, ta sẽ dẫn ngươi đi nơi đó! "
Bên ngoài thổ bảo, gió lạnh gào thét. Ninh Nhi lại không hề biết, nàng cuộn trong vòng ngực ấm áp ngủ thật say, khóe môi uốn lên một nụ cười ngọt ngào.
Thiệu Chẩn không nhúc nhích, hai cánh tay ôm người trong ngực thật chặt.
Đêm dần trôi, tiếng gió dần dần dịu lại, Thiệu Chẩn bất chợt mở mắt, lắng nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của người bên cạnh.
Chàng nhìn Ninh Nhi đang ngủ say, trầm mặc một hồi rồi nhẹ nhàng hôn tóc nàng, sau đó lặng lẽ trở dậy.
Giá lạnh ùa tới.
Cửa gỗ nhẹ nhàng bị mở ra, rồi đóng lại.
***
Ba Lợi Bồ Chân cùng Sứ giả Thổ Phồn uống rượu mua vui cho đến tận đêm khuya.
Sứ giả Thổ Phồn uống rượu mặt đỏ bừng, xộc xệch đứng dậy nói muốn ra ngoài đi tiểu quay lại sẽ tiếp tục tỷ thí tửu lượng.
Ba Lợi Bồ Chân bật cười, sai người hầu mang hắn ra ngoài.
Nhưng người rời đi hồi lâu cũng không quay lại, Ba Lợi Bồ Chân có chút không hiểu, đang muốn cho người đi xem thì đột nhiên một người mang vẻ mặt kinh hoàng chạy vào: "Thủ lĩnh! Sứ giả. . . . . . Sứ giả. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, màn cửa đã bị vén lên, một cơn gió lạnh thốc vào, khiến mấy người đang say sưa tỉnh táo lại mấy phần.
Ba Lợi Bồ Chân nhìn thấy một người sải bước đi vào, trên người sát khí mãnh liệt.
"Ngươi. . . . . ." Ông ta vẫn còn chưa tỉnh rượu, không thấy rõ mặt người kia.
Người kia đem thứ đang cầm trong tay ném tới trước mặt ông ta, thứ đó lăn mấy vòng, Ba Lợi Bồ Chân nhìn thấy, cảm giác say rượu lập tức tiêu tán.
Đó chính là đầu của Sứ giả Thổ Phồn.
Có người hét ầm lên, có người rút đao, trong trướng đại loạn.
Thiệu Chẩn lại đứng im lìm bất động nhìn Ba Lợi Bồ Chân, lạnh lùng nói: "Người Thổ Phồn vì giấu diếm tin tức hứa giúp Đặc cần lấy đồng cỏ. Nhưng sau đó tin tức lộ ra quân nhà Đường sẽ không để cho tộc Ba Lợi được yên, Đặc cần còn muốn giúp người Thổ Phồn nữa không? !"
"Thạch Chân!" Một người mắng,"Ngươi dám nói bậy! Còn dám sát hại sứ giả Thổ Phồn, đây là đất của tộc Ba Lợi, há lại để cho ngươi càn rỡ!"
"Thạch Chân không giết hắn, đất của tộc Ba Lợi sẽ không bảo vệ được." Giọng nói tức giận của Ba Lợi Cát Thiện truyền đến, mọi người nhìn ra thì thấy hắn xanh mặt đang lôi một người tiến vào.
Người đó cả người bẩn thỉu, mặt xám như tro tàn.
"Đây là. . . . . ." Ba Lợi Bồ Chân đang muốn hỏi lại thấy một thanh niên tộc Kỳ Tức theo vào vô cùng ngạc nhiên.
"Đây là kẻ mà người Thổ Phồn phái đi chờ tin tức của Sứ giả." Ba Lợi Cát Thiện tiến lên hành lễ với Ba Lợi Bồ Chân, "Phụ thân, người Thổ Phồn đem đất của tộc Ba Lợi ta hứa cho tộc Kỳ Tức để đổi sự phản bội của họ! Nếu không phải Thạch Chân cả đêm bôn ba, tra rõ chân tướng, chúng ta đã bị người Thổ Phồn lừa gạt rồi!"
Ba Lợi Bồ Chân vô cùng giận dữ, "Thương" một tiếng rút đao ra, đi tới trước mặt người kia: "Đó là sự thực phải không? !"
Người nọ nhìn ánh đao sáng loáng, mặt mũi vặn vẹo, lớn giọng gào thét: "Các ngươi không thể giết ta! Ta là sứ giả của Lộc Lâm Tán, ngài sẽ vì ta. . . . . ." Còn chưa nói xong, Ba Lợi Bồ Chân đã vung đao bổ xuống, cái đầu Sứ giả vẫn còn há hốc miệng, lăn xuống đất.
"Phi!" Ba Lợi Bồ Chân nhổ một ngụm nước bọt vào thi thể kia, mắt hổ nhìn chung quanh.
Trong trướng im lặng đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, người người đều nhìn Ba Lợi Bồ Chân, vẻ mặt khác nhau.
Ba Lợi Bồ Chân đẩy người bên cạnh ra, đi tới trước mặt Thiệu Chẩn, nhìn hắn.
Thiệu Chẩn cũng nhìn lại ông, ánh mắt trấn định mà ngời sáng.
"Các dũng sĩ Ba Lợi!" Ba Lợi Bồ Chân đằng đằng sát khí, tiếng nói như sấm, "Theo ta đến núi đá! Giết sạch bọn Thổ Phồn dám nhục nhã tộc Ba Lợi ta!"
Nhất hô bá ứng, mọi người có mặt đều sôi sục dâng trào, lập tức lao ra ngoài trướng.
Tiếng kèn hiệu vang lên, trong vùng đất của tộc Ba Lợi dấy lên vô số ánh lửa đốt sáng đêm tối. Nam tử trưởng thành từ bốn mươi tuổi trở xuống đều tập trung lại có đến chừng hai vạn kỵ binh.
"Người của tộc Kỳ Tức đã trở về báo tin rồi." Ba Lợi Cát Thiện nói với Ba Lợi Bồ Chân.
"Chúng ta mau một chút, phải đến trước bọn họ." Ba Lợi Bồ Chân nói, xoay người lên ngựa.
Mễ Bồ Nguyên chạy đến cảm thấy thật hưng phấn nhưng người tộc Ba Lợi không để cho hắn đi.
"Mẹ ngươi nổi giận lên thật giống như sư tử, chúng ta không dám mang theo ngươi đâu!" Những người đó nói xong, cười ha ha.
Mễ Bồ Nguyên đang muốn biện bạch, sau lưng lại truyền đến một tiếng gọi: "Mễ quân."
Hắn quay đầu lại thấy Thiệu Chẩn đang đi tới.
Thiệu Chẩn nhìn hắn, ánh mắt phức tạp: "Ngươi còn đi Trung Nguyên nữa không?"
Mễ B