
ta ngồi, cũng không phải là chưa từng ngủ như vậy."
Ninh nhi lắc đầu: "Ngươi bị thương, Quách Lang trung đã nói, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt."
Thiệu Chẩn trầm ngâm: "Vậy. . . . . . cùng ngủ trên giường." Thấy Ninh nhi đỏ mặt xấu hổ, hắn cũng nóng cả hai tai, vội nói, "Ngươi xem, này giường khá lớn, ta và ngươi nằm nghiêng sẽ không chạm vào nhau. Ta cũng không ăn ngươi. . . . . ." Nói xong, hắn có chút buồn bực. Trước kia lấy chuyện này nói giỡn với Ninh nhi, hắn thành thạo, miệng lưỡi chiếm hết tiện nghi; hôm nay gặp phải tình huống chân thực, lời nói lại không lưu loát.
Ninh nhi nhìn hắn, trong lòng rối rắm.
Nàng thuở nhỏ được mẫu thân dạy dỗ, để đề phòng chuyện nam nữ đã giáo huấn nàng rất rõ ràng. Cùng một nam tử ngủ trên giường, nàng cho tới bây giờ ngay cả tưởng tượng cũng không dám. Nhưng Thiệu Chẩn không phải là người khác, hắn sẽ không hại mình.
"Ừ. . . . . ." Nàng suy nghĩ một chút, nói: " ngươi không thể đè lên cánh tay trái, ngươi nằm ngoài, ta nằm nghiêng vào bên trong."
Thiệu Chẩn không ngờ Ninh nhi nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt, không khỏi kinh ngạc. Lại thấy Ninh nhi cởi giày, ôm áo khoác cũ của hắn đi tới phía trong giường, nằm xuống.
Thiệu Chẩn: ". . . . . ."
Hắn sửng sốt một hồi, chợt ý thức được mình còn không bằng Ninh nhi đến giờ còn chưa thông suốt, ho nhẹ hai tiếng, cũng cởi giày. Trước khi nằm xuống, hắn thổi tắt ngọn đèn, cả phòng tối đen.
Tiếng sấm ở bên ngoài ầm ừ, thỉnh thoáng có tia chớp lóe lên xuyên qua khe cửa, tiếng mưa lớn tạp tạp.
Thiệu Chẩn nằm ngiêng, bên cạnh, Ninh nhi đưa lưng về phía hắn, trên người bọc áo khoác cũ của hắn. Giữa hai người cách ra một đoạn khe hở, không ai đụng tới ai.
Mặc dù rất buồn ngủ, nhưng Thiệu Chẩn nhắm mắt lại, làm thế nào cũng không ngủ được.
Trong bóng tối, hắn hình như có thể nghe được cách đó không xa, một quả tim khác đang đập.
Chợt, một tiếng sấm nổ vang, cứ như ngay ở trên đỉnh đầu, hai người cùng giật mình một chút.
Thiệu Chẩn rõ ràng cảm thấy Ninh nhi run run, ghé mắt nhìn, tay nàng nắm chặt áo khoác trên người, cả người co lại.
"Sợ à?" Hắn không nhịn được, hỏi.
Ninh nhi mở mắt ra, quay đầu lại nhìn Thiệu Chẩn một chút.
"Ừ." Giọng nàng nhẹ nhàng, có vẻ ngượng ngùng, "Ta từ nhỏ đã sợ sấm đánh."
Thiệu Chẩn trầm mặc, một chốc cầm đao đưa tới.
Ninh nhi mở mắt, kinh ngạc.
"Lúc nhỏ, ta cũng sợ sấm đánh, mà tổ phụ ta không chịu ôm ta... ta đành phải ôm đao này ngủ." Thiệu Chẩn nói, "Ngươi hãy thử xem, đao này sát cực kì, rất có tác dụng."
Ninh nhi mỉm cười, nhận lấy đao, nhìn một chút.
Thiệu Chẩn thấy nàng do dự, nháy nháy mắt: "Bằng không. . . . . . Ta ôm ngươi ngủ?"
Ninh nhi quýnh lên, vội nói: "Ta ôm đao ngủ!" Dứt lời, lập tức ôm cây đao vào trong lòng, chọn tư thế, nhắm mắt lại.
Thiệu Chẩn không nhịn được buồn cười.
Nói thật kỳ quái, Ninh nhi ôm đao, quả thật, có tiếng sấm đánh, nàng cũng không cảm thấy sợ.
Sắp sửa đi vào giấc mộng, nàng giống như nghe được tiếng Thiệu Chẩn thật thấp truyền đến: "Đừng sợ, có ta ở đây, sấm cũng không dám đến."
Ninh nhi mơ mơ màng màng đáp một tiếng, cảm thấy tâm hình như đã vững vàng.
Ừ, có Chẩn lang ở đây, nàng cái gì cũng không sợ. . . . . .
Hết chương 22 Sau cả đêm mưa to, buổi sáng bầu trời sáng trong, vạn dặm không có bóng mây, gió nhẹ mát mẻ. Bên đường nước sông đục mà chảy xiết, phong cảnh hai bên bờ sông có lầu gác, cây liễu hệt như trong tranh.
"Đây là sông Bá." Thiệu Chẩn nhàn nhã nói, "Phía đông còn có núi Ly Sơn, đáng tiếc ngươi không được đến, đó là nơi rất đẹp."
"Ngũ lăng thì ở đâu?" Ninh nhi tò mò hỏi, "Phụ thân ta nói ông đã từng tới Ngũ lăng, rất hùng vĩ."
Thiệu Chẩn cười nói: "Ngũ lăng đúng là rất hùng vĩ, ở Hàm Dương cũng không xa, đến Trường An có thời gian, ta sẽ dẫn ngươi đi!"
Ninh nhi mím môi, gật đầu nói: "Ừ!" Cách mạng che mặt, nàng nhìn khuôn mặt Thiệu Chẩn dưới ánh mặt trời, góc cạnh rõ ràng, thần thái phấn chấn, có vẻ tuấn tú không tả nổi.
Nghĩ cũng lạ, đêm qua hai người giận nhau, vất vả một tối, còn cùng ngủ trên một chiếc giường. Nhưng Ninh nhi vẫn không cảm thấy ngại ngùng nhiều. Lúc sáng sớm thức dậy, Thiệu Chẩn đã không thấy bóng dáng; bên giường hắn ngủ hôm qua, gọn gàng, sạch sẽ. Mà khi Ninh nhi đi ra cửa, thấy Thiệu Chẩn giống như ngày thường cho ngựa ăn, hắn thấy nàng ra ngoài thì quay đầu cười với nàng nói: "Dậy rồi à? Hôm nay coi như sớm."
Ninh nhi nhìn hắn, chợt đỏ mặt. Nàng da mặt mỏng, nghĩ một hồi mới nói: "Chẩn lang, ngươi đêm qua ngủ có ngon không . . . . . . Ừm, có động đến vết thương không?"
Thiệu Chẩn nhíu mày: "Không động đến vết thương, nhưng ngủ không ngon, bởi vì có người nói chuyện liên tục."
Ninh nhi kinh ngạc: "Nói chuyện?"
"Đúng vậy a." Thiệu Chẩn nói "Nói rất nhiều. Một hồi nói anh đào chín muốn ăn anh đào, một hồi nói thước cao ngon lắm muốn ăn thước cao," hắn nháy mắt một cái, "Một hồi khóc nói trên đời này Chẩn lang là tốt nhất, ta sẽ không bao giờ lớn tiếng với Chẩn lang nữa, sấm sét đừng tìm ta. . . . . ."
Ninh nhi mới đầu nghe được thật xấu hổ, nàng lúc ngủ say, quả thật đôi khi sẽ nói mớ. Như