Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thục Nữ Dễ Cầu

Thục Nữ Dễ Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325343

Bình chọn: 7.00/10/534 lượt.

ợc thúc phụ ta, hắn nói ngươi đi Kiếm Nam trừ phiến loạn lập công lớn." Nói xong, hắn nắm lấy roi ngựa của Tiết Đình, nghiến răng nói "Trừ phiến loạn, hả? Tiết đại ngươi thật có tiền đồ a!"

"Không phải là ta muốn đi." Tiết Đình cười khổ, cầm lại roi ngựa.

"Hả?" Bùi Vinh thấy hắn vẻ mặt có chút không đúng, kinh ngạc, "Sao vậy? Có chuyện gì?"

Tiết Đình thở dài, nhìn hoàng hôn nơi chân trời: "Chuyện nhà."

Bùi Vinh không hiểu: "Chuyện nhà? Cùng việc trừ phiến loạn ở Kiếm Nam có quan hệ gì?"

Tiết Đình lắc đầu, chợt nhớ ra cái gì, hỏi, "Đúng rồi, ngươi gần đây không phải được phân công giám sát đốc tra cửa thành hay sao? Có từng thấy một cô gái từ Kiếm Châu Bề thành tới không, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, họ Đỗ, có lẽ là đi theo một nam tử chừng hai mươi, họ Điền?"

"Bề thành? Cô gái họ Đỗ? Nam tử họ Điền?" Bùi Vinh suy nghĩ một chút, mỉm cười, "Bề thành chưa từng gặp, nhưng Trường An có bao nhiêu người qua lại ngươi cũng biết, chỉ mỗi Minh Đức môn, trong vòng một ngày cũng có đến mấy chục cô gái mười sáu tuổi, cùng chừng ấy nam tử hai mươi tuổi đi qua." Nói xong, ánh mắt hắn chợt sáng lên, "Lại nói, hôm nay ta gặp được một đôi biểu huynh, biểu muội từ huyện gì ở Ích châu, cô gái kia thật là một mỹ nhân. . . . . ."

"Ích châu?" Tiết Đình hỏi, "Có cẩn thận tra xét không?"

"Đã tra, không có gì bất thường." Nói xong, hắn tiếp tục hăng say nói, "Nàng kia thật là đẹp, cách rèm xe bằng lụa mỏng cũng có thể nhìn ra, đáng tiếc khi đó ta quá bận rộn, không nhớ kỹ tên họ của nàng, quay đầu một cái liền quên mất. . . . . ."

Tiết Đình bất đắc dĩ nghe, chờ hắn cằn nhằn xong mới nói: "Văn Kính, ta từ Kiếm Nam mang về danh sách tặc phạm lẩn trốn, ngày mai đưa cho ngươi, ngươi phải cẩn thận tra xét."

Bùi Vinh ngẩn người: "Tặc phạm? Còn có người lọt?"

"Có." Tiết Đình cười nhạt, "Bắt được hắn sẽ lập công lớn."

Hết chương 23 Thiệu Chẩn mang theo Ninh nhi, ở tại khách điếm trong Sùng Nhân phường. Trường An giá đất đắt như vàng, khách điếm không lớn, bày biện đơn giản, sạch sẽ thoải mái.

Thiệu Chẩn đem Ninh nhi dạo phố một vòng. Những người qua lại con đường này so với trên phố chợ thì khác xa, phần lớn ăn mặc tề chỉnh, xem ra đều là con em nhà quan lại.

"Những người này là thí sinh đi thi đến từ khắp nơi, chỗ này gần hoàng cung, đi lại tiện lợi, cho nên họ đều ở đây." Ở trong quán ăn dùng bữa, Thiệu Chẩn thấy Ninh nhi không ngừng nhìn ra bên ngoài nghiêng, mới giải thích, "Ở quanh đây có nhiều khách điếm, đều là mở dành cho những người này."

Ninh nhi gật đầu.

Trời càng tối, người tới dùng bữa càng đông.

Lầu trên lầu dưới đốt đèn sáng choang, trong ánh trời chiều mờ mờ, có vài phần nổi bật. Quán ăn này có chút danh tiếng, lại có ca kỹ đàn hát, không thiếu những viên quan trẻ tuổi đến cùng bạn bè, cực kỳ náo nhiệt.

Trong phòng ăn không có gì ngăn cách, rất nhiều người nhìn thấy Ninh nhi đều tỏ vẻ kinh ngạc, lại ngại Thiệu Chẩn ở bên cạnh, chỉ đành len lén liếc trộm .

Ninh nhi bị người ta nhìn cảm thấy xấu hổ, lại phát hiện nhìn về bên này cũng không chỉ có nam tử.

Ca kỹ, vũ cơ tiếp rượu, còn có mấy vị thị tỳ đi theo chủ nhân ra ngoài, cũng hướng phía Thiệu Chẩn liên tiếp nhìn tới.

Ninh nhi liếc Thiệu Chẩn một cái. Ở Sùng Nhân phường phần nhiều là quan lại, hắn ăn mặc cũng không khó coi, đi giày đen, mặc cẩm bào, bên hông đeo một thanh trường đao, linh hoạt, anh tuấn, rất xuất chúng.

Ninh nhi cảm thấy không muốn ngồi lại nữa, giật nhẹ ống tay áo Thiệu Chẩn: "Chẩn lang, đi về đi."

"Hả?" Thiệu Chẩn nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng ngượng ngùng, nhìn quanh bốn phía một vòng, lập tức hiểu ra.

Ánh mắt hắn sắc bén, lạnh lùng quét qua, những nam tử nhìn lén kia lập tức thu lại.

"Về đi thôi." Thiệu Chẩn cũng biết quán xá ban đêm, không tránh khỏi có chút thanh sắc, Ninh nhi ở lại không thích hợp.

Hắn gọi người tính tiền, mang Ninh nhi rời đi.

Đã là buổi tối, khách điếm, lầu các đều treo đèn dầu sáng rỡ, người đi đường tới lui không dứt.

"Còn muốn đi dạo nữa không?" Thiệu Chẩn hỏi Ninh nhi.

Ninh nhi mệt mỏi lắc đầu.

Thiệu Chẩn cũng cảm thấy hôm nay mệt rồi, mang nàng trở lại khách điếm.

Đang muốn chia nhau về phòng, Ninh nhi chợt nhớ ra cái gì, hỏi hắn: "Thương thế của ngươi sao rồi?"

"Tốt lắm." Thiệu Chẩn lập tức trả lời.

"Thật?" Ninh nhi nghi ngờ nhìn hắn.

"Sắp khỏi rồi." Thiệu Chẩn nói: "Hôm đó quách Lang trung cho ta thuốc từ lúc đó không bị chảy máu. Hai ngày nay ta lại hầu như không dùng tay trái, sẽ khỏi rất nhanh."

Ninh nhi không tin: "Ngươi cho ta xem."

"Không cần xem, ta cũng không lừa ngươi."

"Ngươi chính là sẽ lừa ta."

"Thật sự sắp khỏi rồi !" Thiệu Chẩn cười chê, muốn đi vào trong cửa tránh nàng.

Ninh nhi không chịu, kéo ống tay áo của hắn: "Ta xem qua mới biết có khỏi hay không. . . . . ."

Thiệu Chẩn trong lúc rối rắm, chợt nghe một hồi tiếng cười nhẹ. Hai người ngơ ngẩn, quay đầu nhìn lại, thấy hai vú già của khách điếm, ngồi ở trong đình, mắt nhìn bọn họ, tiếng cười lại truyền đến: ". . . . . . Tiểu tình nhân cãi nhau đấy à. . . . . ."

". . . . . . Thật hoài niệm, ta cùng với vị kia trong nh