
rõ đang nghĩ gì, nhìn thấy Thiệu Chẩn cầm Điệp văn, hướng Lý chính hành lễ.
Nàng vội vàng cũng hướng phía trong hành lễ, hướng một cái nhìn nghi vấn tới Thiệu Chẩn.
Thiệu Chẩn khóe môi khẽ cong, mang nàng đi ra ngoài.
"Có được không?" Đi ra ngoài đường, Ninh nhi không nhịn được hỏi.
"Được rồi." Thiệu Chẩn đi tới trước xe ngựa, tháo dây buộc, cũng không quay đầu lại nói, "Lên xe."
Ninh nhi nhìn hắn, cảm thấy có chút kỳ quái.
Từ lúc ra khỏi khách điếm, hắn hình như vẫn quay cái gáy về phía mình, lúc nói chuyện cũng không thèm nhìn nàng.
Ninh nhi trong lòng nghi ngờ, đang muốn hỏi, lại phát hiện xe ngựa đang đi một đường khác so với lúc tới.
"Chẩn lang, chúng ta đang đi đâu?" Ninh nhi hỏi.
"Đi gặp cố nhân." Thiệu Chẩn nói.
Cố nhân? Ninh nhi suy nghĩ một chút, chợt hiểu được, Thiệu Chẩn từng ở Trường An, đương nhiên có thể có cố nhân.
Thiệu Chẩn cho xe ngựa chạy tới chợ phía Tây.
Chợ phía Tây Trường An là nơi thương nhân khắp nơi lui tới, hội tụ hàng hóa của toàn thiên hạ. Đường phố to lớn, người đi đường nối gót chạm vai, thanh âm huyên náo.
Xe ngựa đi vào có chút phiền phức, Thiệu Chẩn quen việc, tránh qua đám người, đi đến góc đông bắc của chợ.
Trước cửa một kho hàng, xe ngựa chở đầy hàng hóa lộc cộc đi qua, người đến người đi, hết sức bận rộn.
Ninh nhi xuống xe, trông thấy mấy chiếc xe ngựa trước kho hàng có viết chữ "Tào".
"Tôn Đại!" Thiệu Chẩn hướng một người trung niên chào hỏi, người kia quay đầu lại, nhìn Thiệu Chẩn một chút nhíu mày, "Ồ! Đây chẳng phải là Thiệu lang sao?"
Thiệu Chẩn cười cười, chắp tay nói: "Nhiều năm không thấy, ngài vẫn còn nhận được ta."
Tôn Đại hoàn lễ, cười nói: "Sao lại không nhận được." Dứt lời, mắt liếc về phía Ninh nhi, "Đây là. . . . . ."
"Biểu muội ta." Thiệu Chẩn giải thích.
"Ồ!" Tôn Đại lông mày dương lên.
Ninh nhi đã sớm quen với việc người khác nhìn hai người bọn họ với ánh mắt nửa suy đoán nửa mập mờ, đứng ở một bên nhìn bọn họ.
"Thiệu lang hôm nay quang lâm, không biết vì chuyện gì?" Tôn Đại là người làm ăn, không nói nhiều những lời vô nghĩa, cười híp mắt hỏi.
Thiệu Chẩn nói: "Không có gì. Tới đây sẽ ở Trường An một thời gian, muốn thuê một ngôi nhà, nên tới nhờ ngươi hỏi thăm tin tức."
"Thuê nhà?" Tôn Đại nói: "Việc này Tứ lang nhà chúng ta là thông thạo nhất, Thiệu lang sao không hỏi hắn?"
Thiệu Chẩn nói: "Hắn không phải đang ở Lợi châu sao?"
"Hai ngày trước mới trở lại rồi." Tôn Đại nói xong, hướng trong cửa hô, "Tứ lang! Thiệu lang tìm ngươi!"
Một lúc sau, một người từ trong viện đi ra, Ninh nhi nhìn sang, chính là chủ khách điếm ở Lợi châu Tào Mậu.
Tào Mậu nhìn thấy Thiệu Chẩn, tỏ vẻ kinh ngạc, rồi lại nhìn thấy Ninh nhi liền sáng tỏ.
"Ta đã sớm nói có quỷ mới tin ngươi," hắn làm mặt ngầm hiểu cười cười, liếc qua Thiệu Chẩn, "Chậc chậc, tìm thân thích ở Thương châu, tìm khắp cho đến tận Trường An."
Hết chương 24 Kho hàng của Tào gia rất lớn, Tào Mậu dành ra một góc ở hậu viện làm nơi ở.
Hắn dẫn Thiệu Chẩn và Ninh nhi vào trong, mới vừa mở cửa, liền nghe được tiếng kêu nho nhỏ, nhìn xuống thì thấy một con cún con, hình như mới sinh không lâu, hai con mắt long lanh.
Ninh nhi không nhịn được "Nha" một tiếng, đầy mặt vui mừng.
Tào Mậu nói: "Ta mới bắt nó về hai ngày trước, nuôi để giữ cửa."
Thiệu Chẩn nhìn hắn: "Nhà các ngươi không phải có nhà lớn ở thành Đông sao? Ở đây làm gì?"
Tào Mậu xem thường: "Ta nhàn tản quen rồi, ở đó cả ngày bị người khác quản, nếu là ngươi ngươi cũng không thích."
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi tiếp.
Ninh nhi thấy cún con hết sức đáng yêu, có chút không đành lòng bỏ đi.
Tào Mậu cười nói: "Tiểu nương tử nếu thích thì cùng chơi với nó, tránh cho nó luôn tịch mịch."
Ninh nhi được lời này, vui mừng cám ơn, ở lại trong sân chơi đùa cùng cún con.
Phòng Tào Mậu không lớn, không nhìn được ra sân ngoài, nhưng nghe được tiếng cười vui vẻ của nàng, trên mặt Thiệu Chẩn không khỏi lộ ra nụ cười ấm áp.
Tào Mậu rót nước, nhìn hắn, không nhịn được ghen tỵ nói: "Tình chàng ý thiếp, lại muốn tìm thuê nhà, chắc là muốn bái đường rồi hả?"
"Chớ nói nhảm." Thiệu Chẩn nói: "cậu nàng đi An Tây rồi, ta thấy nàng không có chỗ đi mới đem nàng theo tới đây."
Tào Mậu cầm quả đào, cắn một miếng: "Vậy vừa vặn có thể cưới."
Thiệu Chẩn lườm hắn: "Nàng gửi thư đi, nói không chừng mấy hôm nữa cậu nàng sẽ sai người đến đón nàng."
"Vậy càng phải bắt lấy cơ hội!" Tào Mậu để hột đào xuống, nói: "không phải là ta nói ngươi, nhưng bao nhiêu người đều là bị bịt mắt cưới gả, nam chưa cưới, nữ chưa gả, có thể gặp được một người mà mình thật lòng yêu thích chính là vận số."
Thật lòng yêu thích?
Thiệu Chẩn tự giễu cười một tiếng, cũng cầm lên một quả đào, tay dùng sức bẻ ra.
"Ta làm sao cưới được nàng." Hắn chậm rãi nói, "Làm sơn tặc, giết người, nếu như ngươi có nữ nhi, ngươi chịu gả cho ta sao?"
Tào Mậu nhìn hắn: "Nghe ngươi kìa, thật động lòng rồi hả ?"
Thiệu Chẩn không nhịn được: "Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì."
Tào Mậu "Hứ" một tiếng, trở lại chuyện chính: "Trạch viện thích hợp cũng có, ở Nam Thành, khu vực cũng k